Điều Naeko nói cho nàng hay vào buổi tối hôm trước lễ này không mang
lại cho Chieko niềm vui sướng. Nhưng nàng cảm thấy tình chị em đằm
thắm đang nảy nở trong tâm hồn mình.
“Chị ấy tâm hồn trong sạch và thuần phác hơn ta, cần cù và thể chất khỏe
mạnh, - Chieko thầm suy nghĩ. - Có thể một lúc nào đó chị ấy sẽ là chỗ tựa
cho ta...”
Trong đầu Chieko nảy ra ý nghĩ ấy lúc nàng lơ đãng lê bước trên cầu Đại
lộ thứ tư.
- Kìa tiểu thư Chieko, tiểu thư Chieko, - đột nhiên tiếng Shinichi gọi
vọng đến tai nàng. - Chị đi đâu một mình vậy? Chị xanh xao quá. Có
chuyện gì ư?
- A, anh đấy à, Shinichi? - Chieko không đáp lại ngay, dường như nàng
đang ở chốn nào xa, xa lắm. - Tôi vẫn hay nhớ lại lúc anh là chú tiểu trong
lễ Ghion, hồi ấy anh đáng yêu làm sao.
- Ôi giời ơi cái đó mới thật khủng khiếp chứ? Nhưng giờ thì chỉ còn lại
toàn những hồi ức thú vị.
Shinichi không đi một mình.
- Anh trai tôi, đang làm nghiên cứu sinh, - anh giới thiệu người cùng đi
với mình.
Diện mạo thì người anh giống Shinichi, nhưng với Chieko, cung cách
anh ta chào có vẻ như hơi sỗ.
- Thuở nhỏ Shinichi là thằng bé yếu ớt, dễ thương và xinh xẻo hệt như
con gái vậy! Đã thế lại hơi đần đần nên không khéo vì vậy mà người ta
chọn chú ấy đóng vai chú tiểu trong lễ Ghion cũng nên. - Anh ta cười ha
hả.
Họ đi về phía giữa cầu. Chieko thỉnh thoảng đưa mắt đảo nhìn người anh
Shinichi.