Kinh đô ngàn năm quá đỗi nhanh chóng hấp thụ chút gì đấy của phương
Tây. Bản tính dân Kyoto có nét đặc biệt ấy.
Song có lẽ tính cách của cố đô còn biểu hiện ở chỗ cho đến ngày nay, toa
xe điện già nua có tục danh “đin-đin” kia vẫn còn chạy trên các phố xá của
nó. Toa xe nhỏ và chật đến nỗi hành khách ngồi các ghế băng kề nhau cứ
chạm đầu gối vào nhau.
Khi đã có quyết định cho xe điện thôi chạy, người dân Kyoto thấy lòng
đầy tiếc nuối, thế rồi, âu cũng là một cách để đánh dấu sự chia tay, người ta
lấy hoa giả trang hoàng cho nó và gọi nó là “toa xe điện tưởng niệm”.
Những người Kyoto xuất hành bằng xe điện những chuyến cuối cùng đều
ăn mặc theo lối thời Maydgi xa xưa. Vậy là sự kiện này đã biến thành một
thứ ngày lễ, được thông báo cho toàn thể dân cư Kyoto biết.
Chiếc xe điện cũ kỹ chạy trên tuyến Kitano vài ngày, chứa đầy đám
người nhàn tản. Chuyện là vào tháng bảy, nên có nhiều người ngồi xe điện
mà vẫn giương ô che nắng.
Ở Kyoto bây giờ hiếm mà gặp được ai còn đùng ô che nắng.
Của đáng tội, người ta cho rằng ánh nắng mùa hè ở Kyoto gắt hơn ở
Tokyo.
Lên “toa xe điện tưởng niệm” ở ga Kyoto, Takichiro chú ý đến một
người đàn bà trạc trung niên, nhũn nhặn chiếm một chỗ ở ghế dưới cùng và
mỉm cười nhìn ông. Takichiro sinh ngay từ thời Maydgi nên đủ tư cách đi
chuyến xe này.
- Sao cô lại ở đây thế - Cố nén bối rối ông hỏi.
- Tôi sinh ngay sau Maydgi kia mà. Với lại bao giờ tôi chả đi tuyến
Kitano.
- Ra thế...
- “Ra thế”, “ra thế”... ông vô tình lắm? Rốt cuộc đã nhớ ra tôi chưa?