- Xin cha thứ lỗi vì hồi ấy con đã ép cha nhận cuốn vựng tập Paul Klee
kia, - Chieko vừa nhổm dậy trên giường vừa nói.
- Sao con lại nói vậy? Trái lại, việc đó đã đem lại cho cha con niềm vui
và niềm an ủi đấy chứ. Giờ đây ta đã hiểu, đáng nên sống vì cái gì. Dù ta
đâu được ban phát tài năng của một họa sĩ...
- Cha!
- Này con, Chieko, hay ta cứ bán cửa hiệu nhà ta đi, mua lấy căn nhà nhỏ
- nho nhỏ ở đâu đấy trong vùng Nhixidgin hoặc một góc nào yên tĩnh gần
chùa Nandgendgi hoặc giả ở Okadgiaki rồi sẽ bắt đầu cùng nhau vẽ các
phác thảo cho kimono và thắt lưng. Con không sợ cảnh nghèo chứ?
- Cảnh nghèo? Con ư? Không đâu!
- Rồi, rồi, - Takichiro nửa thức nửa ngủ lẩm bẩm rồi lặng im.
Hình như ông đã thiếp đi. Còn Chieko thì không ngủ được.
Song sáng hôm sau, nàng dậy sớm, quét dọn đường phố trước cửa hiệu
và phủi bụi ở hàng rào với ghế băng.
Và lễ Ghion còn tiếp tục.
Ngày mười tám người ta dựng những cỗ kiệu yama (
) cuối cùng, hai
mươi ba là hôm trước buổi hoàn tất lễ và khánh tiết những bình phong vẽ
màu, hai mươi tư - lễ rước kiệu yama, sau đó là công diễn ở chùa, hai mươi
tám, - “tẩy trần” các cỗ kiệu thiêng và trả chúng về chùa Yaxaka, hai mươi
chín - long trọng tuyên cáo kết thúc lễ Ghion.
Suốt tháng trong khi diễn ra hội lễ, một mối ưu tư mơ hồ không rời
Chieko.
Những sắc màu mùa thu.
Một trong các vật chứng còn sót lại đến ngày nay của “công cuộc khai
hóa” thời Maydgi (
) là đường xe điện chạy tuyến Kitano. Vậy mà cuối
cùng người ta đã quyết định bóc đi đường xe điện cổ nhất nước Nhật này.