TUYỂN TẬP TÁC PHẨM YASUNARI KAWABATA - Trang 1221

“Tôi đi được mà”. Ông hất tay mụ ra. “Tôi chưa lọm khọm lắm đâu để

phải nhờ người dắt đi”.

“Đá trơn lắm”. Trên lối đi lá phong rụng đầy và chưa được quét sạch. Lá

già héo úa, mất màu nhưng khi đẫm nước mưa thì lấp lánh sáng.

“Bà có những khách hàng tê liệt nửa người đến đây không? Bà có phải

cầm tay dắt, phải nâng họ đi không?”

“Ông không nên hỏi chuyện người khác”.

“Nhưng mùa đông thì nguy hiểm cho họ lắm. Bà sẽ làm gì khi họ bị tai

biến mạch máu não hay cơn suy tim?”

“Thì chỉ còn nước đóng cửa tiệm” Mụ nói, giọng lạnh ngắt. “Cũng tốt

thôi, có lẽ là một kết thúc sung sướng, ấm áp ở cuối đời họ”.

“Nhưng bà cũng bị liên lụy chứ không à?”

“Không đâu”. Không biết quá khứ mụ đàn bà ra sao mà mụ trả lời với

giọng nói không đổi, thái độ điềm tĩnh thế.

Căn phòng ở tầng một vẫn như thường lệ trừ bức tranh treo ở hốc tường

vẽ làng miền núi với lá phong vàng đã được thay bằng bức tranh khác vẽ
cảnh tuyết mùa đông. Bức này chắc chắn thuộc loại tranh in lại.

“Ông bao giờ cũng điện thoại báo tin vào phút chót” Mụ nói khi đang

pha loại trà thơm ngon như trước. “Ông thích em nào trong ba em trước?”

“Tôi thích cả ba cô, mê nữa là đàng khác”.

“Vậy thì ông nên báo cho tôi biết trước hai hay ba ngày để hẹn với em

nào ông thích. Ông lang chạ lắm”.

“Lang chạ à? Với một cô gái ngủ mê sao? Cô ta chẳng biết tí ti gì cả.

Người nào chung chạ thì đối với cô ta cũng vậy thôi”.

“Cô ta có thể ngủ mê nhưng cô ta vẫn là thịt xương và máu huyết”.

“Các cô có bao giờ hỏi lão già ngủ với mình thuộc loại nào không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.