TUYỂN TẬP TÁC PHẨM YASUNARI KAWABATA - Trang 1220

nhà im ắng quá, tưởng như nhà ma ở một nơi vắng vẻ. Ông chợt rùng mình.
Trên người ông chỉ mặc chiếc áo “kimônô” bằng vải bông.

Khi trở lại căn phòng bí mật, ông thấy hai má cô gái đỏ ửng. Tấm chăn

điện được vặn ở số thấp nhưng nàng còn trẻ mà. Ông ôm sát nàng vào
người tìm hơi ấm. Lưng nàng cong lại và đôi chân thò ra ngoài chăn.

“Cô sẽ bị cảm đó”. Eguchi thốt lên. Ông cảm nhận sự khác biệt lớn lao

giữa tuổi tác hai người. Nhỏ nhắn và ấm áp, nàng có thể cuộn cả người
trong lòng ông.

“Đêm qua tôi bấm chuông, bà có nghe không?” Eguchi hỏi khi mụ đàn

bà sửa soạn bữa ăn sáng cho ông. “Tôi muốn dùng cùng loại thuốc ngủ bà
đưa cho cô gái. Tôi muốn ngủ mê như cô ta”.

“Không được đâu ông ơi. Nguy hiểm cho người già lắm”.

“Bà đừng lo. Tim tôi còn mạnh lắm. Và nếu tình cờ tôi làm một giấc

nghìn thu thì tôi chẳng than phiền gì đâu”.

“Ông đòi hỏi hơi nhiều đấy, đối với một người mới tới đây ba lần”.

“Vậy thì người ta được hưởng cái gì nhất trong cái nhà này?”

Mụ nhìn chằm chằm lại ông, hơi nhếch mép cười.

Bốn

Trời mùa đông, buổi sáng xám xịt, buổi tối mưa bụi lạnh lẽo. Bước qua

cổng “ngôi nhà người đẹp ngủ mê”, Eguchi thấy mưa bụi đã biến thành
mưa tuyết. Mụ đàn bà đóng và khóa chặt cổng như thường lệ sau lưng ông.
Dưới ánh sáng ngọn đèn nhỏ soi đường đi, ông nhận ra những nụ tuyết
trắng dưới chân mình. Không nhiều, mềm và tan nhanh khi rơi đụng mặt đá
lót lối đi.

“Xin ông cẩn thận,” Mụ đàn bà nói “đá ướt lắm”.

Mụ che dù cho ông và tìm cách nắm lấy tay ông. Eguchi cảm thấy khó

chịu vì hơi ấm của người đàn bà nạ dòng truyền qua chiếc găng tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.