dành cho độc giả, ông cốt ý để trống bắt người đọc phải hành động, phải
tưởng tượng, phải đọc được những "chỗ trống" ấy. Khoảng trống trong thế
giới Kawabata không hề có ý nghĩa hư vô như trong triết học Tây phương,
mà là một khoảng trống "có". Khoảng trống có nghĩa, thậm chí có nhiều
nghĩa, có sức hút thôi miên như một vực thẳm không đáy. Ở khoảng trống
ấy, hai con mắt đen láy của Kavvabata đang nhìn ta như thách đố: bạn đã
tìm ra được đầu mối chưa? Tóm lại nhà văn đưa ra một số ký hiệu ngôn
ngữ nguyên chất trong thể ròng, để chúng ta lắp ghép bối cảnh, lắp nhân
vật, lắp con người, và ông không bao giờ cung cấp hết, ông bỏ lửng để
chúng ta có thể lắp nhiều cách khác nhau, điền vào chỗ trống theo sở thích
của riêng mình, xây dựng nhiều thoại khác. Nhà văn gọi đến tự do của
người đọc, nói theo Sartre. Và bản thân chúng ta, mỗi lần đọc lại truyện
thật ngắn của ông, ta lại có dịp để cho cảm thức của mình hoạt động và
"sáng tác" theo những chiều hướng khác. Người đọc Kawabata không thể
là thứ độc giả lười biếng ngồi ỳ ra đợi tác giả vạch sẵn đường đi nước
bước, bởi đọc kiểu ấy thì không tiếp nhận được gì, mà còn rất nản.
Kawabata bắt buộc người đọc phải có "tầm cỡ" xứng đáng với tác giả.
Cặp vợ chồng này, một người ngồi đây và một người đã chết, họ có yêu
nhau, họ đã yêu nhau, họ còn yêu nhau? Người chồng đi xa vì đã ly thân
hay chỉ là một chuyến xa gia đình vì công việc? Người vợ chờ chồng về để
trăng trối, để xin tha thứ hay để tha thứ cho chồng? Người chồng nghĩ gì
khi ngồi bên xác vợ? Chàng nghĩ về sự gớm ghiếc của khuôn mặt chết?
Đến sự đổi thay chớp nhoáng của hai cõi tử sinh trên cùng một thân thể con
người? Chàng cố sức chà bóp khuôn mặt vợ vì tình yêu, vì thương cảm, vì
đam mê thống khổ hay vì muốn xoá đi dấu vết thần chết trên xác thân bất
hạnh? Hay chàng muốn xoá đi nỗi thất vọng của chính mình trước sự biến
đổi gớm ghiếc của nét mặt, của ánh mắt trước đây trong sáng như ánh mắt
tuyệt vời của người em gái ngồi cạnh? Sự trực diện và tương phản giữa
sống chết có thể khủng khiếp đến thế ư?
Người mẹ vợ, ở ngoài cõi của chàng, đã đọc tất cả những dữ kiện này
dưới một lăng kính hoàn toàn xa lạ. Bà ở trong một cõi khác chàng, bà đọc