TUYỂN TẬP TÁC PHẨM YASUNARI KAWABATA - Trang 161

- Này. Con bé này thích anh đấy. Tôi chắp tay van xin anh. Dù sao ngày

mai con bé cũng trở thành vật tiêu sầu cho những người không quen biết.
Thật thế. Ngay cả người con gái kiêu kì ở thành phố này cũng… nếu như
nàng ngồi trên xe anh đi khoảng mười dặm.

Vào bình minh hôm sau, người tài xế bước ra ngôi nhà trọ tồi tàn bằng

gỗ, băng qua quảng trường như một người lính. Người mẹ và cô gái đi bộ
thong thả phía sau.

Chiếc xe hơi màu đỏ chạy ra khỏi gara, vẫy vẫy lá cờ tím và đợi chuyến

xe lửa đầu tiên.

Cô gái bước lên xe đầu tiên. Nàng vừa mím môi vừa vuốt tấm da đen nơi

chỗ ngồi của người tài xế. Người mẹ cuốn lại tay áo, tránh cái lạnh giá của
sớm mai.

- Vậy giờ tôi đưa con bé trở về nhà. Sáng nay, con bé khóc. Còn anh thì

trách tôi. Tôi ít quan tâm đến con bé quá. Tôi đang đưa nó trở về nhà,
nhưng chỉ đến mùa xuân thôi. Giữa thời tiết giá lạnh này mà đưa nó đi xa
thì tội nghiệp. Đành phải chịu đựng thôi. Nhưng khi thời tiết tốt, chắc tôi
không thể để con bé ở nhà.

Chuyến xe lửa đầu tiên bỏ ba người khách xuống chỗ chiếc xe hơi đang

đậu. Người tài xế chỉnh lại tấm đệm ngồi cho ngay ngắn. Cô gái chăm chú
ngắm nhìn bờ vai thẳng ấm áp trước mặt mình. Ngọn triều phong mùa thu
chạy qua hai bờ vai ấy.

Chiếc xe hơi đã đuổi kịp xe ngựa. Chiếc xe ngựa tránh sang bên đường.

- Cám ơn.

Một chiếc xe chở hàng.

- Cám ơn.

Một con ngựa thồ.

- Cám ơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.