- Tôi đã bảo là không rồi mà.
- Cái mặt kì chưa kìa. Tôi đã giúp anh tiết kiệm tiền đấy chứ. Nếu sau
này anh có làm sếp, anh có thể ban hành luật gửi thư tình không cần dán
tem. Nhưng bây giờ thì không được. Anh viết thư tình cho tôi cứ như là
bánh đậu đỏ bị thiu vậy. Rồi anh gửi cho tôi mà không dán tem, chỉ bởi vì
anh là người đưa thư. Trả tiền phạt đây. Tôi muốn lấy tiền tem. Tôi đang
thiếu tiền lẻ.
- Phách lối quá nhỉ.
- Đưa tiền đây.
- Chẳng thể nào khác được.
Người đưa thư lấy từ trong túi ra một đồng bạc rồi ném về lùm cây xanh.
Anh đóng lại dây kéo của chiếc cặp da rồi đứng dậy.
Một người thợ mang chiếc áo sơ mi chạy xuống cầu thang. Anh có giác
quan nhạy bén như Đức Chúa Trời. Một vị Chúa trời buồn ngủ vì chán nản
loài sinh vật Ngài đã tạo ra. Anh nói:
- Tôi nghe có nghe tiếng tiền rơi. Bà chị cho tôi mượn đông năm mươi
sen đó đi.
- Không được. Đây là tiền mua kẹo.
Cô gái nhanh nhẹn lượm đồng bạc lên và nhét vào đai áo kimono.
Một đứa trẻ chạy trên đường, quay chiếc vòng vàng làm nên thanh âm
mùa thu.
Cô bé bán than đang gánh than xuống núi. Nàng mang một cành hồ đào
lớn như Đào Thái Lang xuất binh thắng trận trở về. Những trái đào hồng
đẹp đến nỗi trông như cây san hô lá xanh. Nàng mang than và cành hồ đào
đến tạ ơn người bác sĩ trong làng.
- Chỉ có than thôi, được không ạ?