TUYỂN TẬP TÁC PHẨM YASUNARI KAWABATA - Trang 229

Đột nhiên gió mùa đông dường như thổi mạnh hơn và cơn đau cũng nặng

thêm.

Nàng nghĩ anh thật tệ khi bắt nàng ra ngoài trong trời lạnh, dù biết nàng

không khỏe.

Anh không nhận thấy sự khác nhau giữa con người đủ khỏe để cười câu

chuyện của anh và con người đủ khỏe để đi ra ngoài sao?

Nàng run lẩy bẩy. Nàng tạt vào căn hầm trong một con hẻm.

Sự nhẫn tâm này, nàng nghĩ, cho thấy anh đánh giá cảm xúc của mình

không đúng chút nào. Có lẽ Michiko, người đã có cơ hội một mình thể hiện
cảm xúc của bản thân, một cách chân thật và vụng về, lại là người hạnh
phúc hơn: có thể một ngày nào đó anh sẽ cảm thấy chỉ có Michiko là yêu
anh. Có lẽ, một điều gì đó trong bản tính của anh, sẽ khiến ngày ấy đến.

Khi nàng quay về, anh đang ở trong phòng tắm.

Nàng đi vào bếp. Một cơn ớn lạnh chạy dọc khắp sống lưng nàng như

một gáo nước lạnh. Cơn đau lại dội lên. Nàng đi vào giường, không chuẩn
bị bữa tối nữa.

- Đau hơn à? – Anh hỏi khi ra khỏi phòng tắm. – Em có bình nước nóng

nào không?

Nàng lắc đầu. Anh lấy phích nước ra. Nàng lo lắng về bữa tối.

- Không sao đâu – anh nói, đóng cửa lại sau khi ra.

Nàng nghe thấy tiếng anh pha trà ở phòng bên cạnh. Nàng đuểnh đoảng

với mọi thứ, và anh luôn luôn răn dạy nàng; nhưng rõ ràng là quá nhiều rắc
rối để nấu ăn cho anh. Nước trà mang lại cảm giác rất dễ chịu và có hiệu
quả đối với cơn đau.

So sánh với hình ảnh của Michiko, Kayoko nghĩ, bản thân nàng ngoài

việc có sức khỏe tốt để được giới thiệu làm cô dâu ra thì không có gì cả.
Không vấn đề gì, ngày mai nàng sẽ dậy và dọn dẹp. Nhưng thật không chắc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.