Khi Miyacava thấy những lá nhọn úa vàng, ông không hề nghĩ đấy là dấu
hiệu nó sắp chết. Ông không có thợ vườn riêng, nên đành nhờ bạn giúp đỡ.
Người thợ vườn đến thản nhiên tuyên bố cây thông sẽ chết. Anh ta nói
thêm rằng cây này có lẽ bị sâu ăn, và khi lá đã úa thì tức là không thể cứu
vãn được nữa. Miyacava nhờ anh ta tìm cách giúp, nhưng anh ta khoát tay
vẻ tuyệt vọng.
Từ nhà, từ sân, từ phố, từ ga – từ vị trí nào nhìn cái cây đang chết cũng
đều làm ông đau khổ. Quá trình hấp hối của nó kéo dài. Trên cây không còn
một lá xanh, nhưng dẫu vàng úa rồi, chúng vẫn không rụng xuống đất. Có
những ngày Miyacava tưởng như cây thông khô héo mà sao khủng khiếp và
kinh tởm, gớm ghiếc. “Thà mắt ta đừng nhìn thấy nó còn hơn”; – ông
thường nghĩ thế, nhưng rồi, ngược với ý nghĩ, ông vẫn đưa mắt nhìn lên.
Ông nghĩ phải mau mau chặt cây thông đi, để không những ông thôi không
còn cảm thấy nó trong mình, mà còn để chôn cất nó nữa.
Thêm mấy năm nữa trôi qua. Những chiếc lá úa vàng đã rụng, những
cành nhỏ đã mục, nhiều cành lớn cũng đã gãy.
Miyacava đã ít nghĩ đến sự tồn tại của cây thông khô héo và ông đã định
chặt nó. Tuyết trắng phủ đầy những cành cây ruỗng nát. Tuyết như làm nó
sống lại. Những cành nằm dưới tuyết vô cùng giá lạnh, nhưng thỉnh thoảng
lại có cảm giác như chúng đang toả ra hơi ấm.
Thế rồi ông trông thấy con chim đại bàng trên ngọn cây thông. Chim đậu
vì Miyacava chưa chặt cây. Mà cây chưa bị chặt là bởi không dễ dàng gì leo
được lên ngọn đồi. Có khi lại là do Miyacava ngại mệt, vì lý do này hay lý
do nọ, cây thông vẫn đứng kia, như cũ, và chim đại bàng đã đến đậu trên
nó.
Con chim đứng im không nhúc nhích. Miyacava nín thở nhìn lên. Ông có
cảm giác như được truyền thêm sức sống của đại bàng, như con chim
truyền sức sống cho cả cái cây nữa.