Những cái đó Miyacava đã trông thấy một lần, khi ông đi trong hành
lang một khách sạn. Người đàn bà cố nhặt những cánh hoa thật nhẹ nhàng,
như chúng đã nhẹ nhàng rơi. Cô dâu có biết rằng những cánh hoa rơi từ bó
hoa cô đang cầm trong tay hay không? Ít ra thì cô cũng làm ra vẻ như
không trông thấy. Trong khi Miyacava ngẫm nghĩ về sự độc ác của người
trồng hoa đã chọn cho cô dâu bó hoa cúc héo, ông nảy ra ý nghĩ có thể đem
những điều quan sát ấy làm cốt truyện tuyệt vời cho một tác phẩm bi kịch:
những cánh hoa nhẹ nhàng rơi như cánh hoa cuộc đời bị những cơn bão tố
thường ngày của sự sống ngắt khỏi cô dâu…
Khi bước khỏi toa tàu xuống sân ga, đi vào thị trấn, thì cây thông và
ngọn đồi lẩn sau những dãy nhà. Nhưng chỉ cần quay ngoắt vào góc, nơi có
quầy hàng xanh xanh, thì cây thông lại hiện ra và không còn biến mất nữa,
nó cứ hiện mãi trước mắt Miyacava cho đến tận nhà.
Từ phía biển nhìn cây thông cũng rất rõ. Con gái Miyacava là cô Caio kể
cho ông nghe rằng khi cô với người yêu lần đầu tiên đi chơi thuyền buồm
ra biển, cô đã trông thấy cây thông, tuy hai người đi đã rất xa, xa lắm, ngọn
đồi trông chỉ còn lờ mờ trong màn khói của bờ biển. Trông thấy cây thông,
cô đã khóc oà lên.
Miyacava sực nhớ lại chuyện này trong ngày ăn hỏi Caio. Chồng chưa
cưới của cô là một thanh niên khác, không phải người đã đi chơi thuyền
buồm với cô. Lúc bấy giờ Miyacava không tiện hỏi con gái rằng tại sao
trông thấy cây thông, cô lại khóc. Sau này không có thì giờ để hỏi nữa.
Miyacava không thể ngờ rằng cây thông lại có thể héo được khi ông còn
sống. Cũng như ông không hề nghĩ mình sẽ đến ở cái nhà này mà đằng sau
lại có cây thông mọc, đã sống hàng trăm năm ở đây vẫn chờ ngày gặp ông,
Miyacava. Như vậy có nghĩa là cây thông không thể chết trước mà lại
không chờ đợi ông. Bởi vì nó mọc cho ông cơ mà.
Bây giờ ông chẳng còn nhớ những cành lá nào đã úa vàng trước: những
cành trên ngọn, giữa thân hay ở dưới gốc. Ngay người nhà ông cũng mỗi
người nói một phách.