CHƯƠNG VIII: TIẾNG GỌI TRONG ĐÊM
1
Singo choàng tỉnh vì một tiếng động lạ. Ông không thể phân biệt được
đó là tiếng chó tru hay tiếng người rền rĩ. Thoạt đầu ông đã nghĩ rằng con
Teru hú lên trong cơn hấp hối. Nếu nó bị ai đánh thuốc độc thì cũng chẳng
có gì là lạ.
Tim Singo đập đổ hồi. Ông có cảm giác chỉ sau chút nữa ông sẽ bị đứng
tim. Nhưng khi tỉnh táo hẳn, ông nhận ra không phải tiếng chó tru, mà là
tiếng người kêu. Tiếng kêu ấy trầm đục, khàn khàn như thể người kêu bị
bóp cổ. Hẳn là kẻ đang kêu ở trong cảnh nguy hiểm chết người.
- Kico-o-o, kico-o-o! - Tiếng kêu đầy đau đớn, giọng lạc hẳn đi.
- Kico-o-o, kico-o-o!
Có lẽ kẻ bất hạnh muốn nghe (
) lời tuyên án của kẻ giết mình?
Sau đó Singo nghe thấy tiếng người dội vào cánh cửa. Ông nhún vai và
ngồi dậy trên giường.
- Kico-o-o, kico-o-o.
Lần này thì Singo nghe ra là tiếng Suychi gọi Kikuco. Lưỡi anh ta đã líu
lại và nuốt mất âm tiết thứ hai của cái tên.
Singo bủn rủn chân tay, ông nằm gục xuống thường và thấy ngộp thở.
Sau khi lấy lại hơi, ông định mở cửa, nhưng rồi ông chợt nghĩ rằng tốt nhất
là đứng dậy. Suychi gọi vợ mình bằng một giọng đầy tình cảm và sầu
muộn, giọng của một kẻ đã bị mất hết mọi thứ trên đời này. Đó là tiếng gào
của một đứa trẻ mất mẹ trong cơn đau đớn và tuyệt vọng, tiếng gào của sự
khiếp sợ đầy vẻ chết chóc, âm thanh phát ra từ trong sâu thẳm của nỗi sợ.
Phơi bày cả linh hồn mình ra đó, Suychi đã gọi Kikuco và cầu xin một sự
khoan dung.