TUYỂN TẬP TÁC PHẨM YASUNARI KAWABATA - Trang 366

Hẳn là anh ta sợ cô không nghe thấy nên kêu bằng cái giọng ngọt ngào

đã lạc đi vì rượu, như thể khi đang chìa tay xin bố thí, như thể khi đang quỳ
trước mặt cô.

- Kico-o-o, kico-o-o! Sự tuyệt vọng của Suychi lan sang cả Singo. Chưa

khi nào trong đời ông gọi Yasuco bằng cái giọng tràn đầy thứ tình yêu tuyệt
vọng đến như vậy. Có thể là vì ông chưa biết đến nỗi tuyệt vọng mà Suychi
từng trải qua trên các bãi chiến trường.

- Kico-o-o, kico-o-o!

Singo bật ngọn đèn ngủ ở đầu giường. Đồng hồ chỉ hai rưỡi sáng.

Hẳn là Suychi đã trở về bằng chuyến tàu cuối cùng lúc một giờ. Có cái gì

đó trong tiếng gọi của anh ta mách bảo rằng anh ta đã đoạn tuyệt với mối
tình của người đàn bà ở Tokyo.

Có tiếng Kikuco đi ra cửa. Singo thở dài nhẹ nhõm và tắt đèn đi.

“Con tha thứ cho nó nhé, được chứ'“, ông thầm nói với Kikuco trong tâm

tưởng.

Hẳn là Kikuco dìu Suychi vào nhà, sau đó có tiếng hai người ngã huỵch

trên sàn nhà bếp.

- Ngồi yên. - Tiếng Kikuco nói. - Đặt chân lên đầu gối em đây...thế! Mỗi

khi uống rượu, chân mình lại sưng lên này.

Hình như cô đang cởi giúp giày cho Suychi. Vậy là cô đã tha thứ cho anh

ta. Có thể là như một người vợ, Kikuco thậm chí còn lấy làm vừa lòng vì
thỉnh thoảng cũng có dịp để tha thứ cho Suychi. Hoặc cũng có thể là cô đã
nghe thấu được trong tiếng kêu của anh ta? Dù thế nào thì Kikuco cũng là
một người vợ tốt, cô đã xử sự đầy thiện chí với người chồng say rượu từ
chỗ tình nhân của anh ta trở về.

2

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.