- Con không biết nữa. Có thể là nếu xảy ra việc như vậy thì... - Kikuco
đáp và ngước nhìn ông bằng đôi mắt to long lanh nước mắt. - Nhưng con
có cảm giác là con sẽ muốn để lại vài lời cho ba.
Yasuco thì chưa hề mảy may nghĩ đến cái chết, Singo thầm nghĩ, song
Kikuco thì dường như không xa lắm với ý nghĩ đó. Singo đã tưởng Kikuco
sẽ òa lên khóc, nhưng cô đã đứng lên và bỏ ra ngoài.
Như vậy là người ta cho rằng, nếu hai vợ chồng định chấm dứt cuộc đời
thì chỉ cần người chồng để lại thư tuyệt mệnh là đủ. Phải chăng người đàn
bà ủy thác cho chồng mình làm hộ việc đó, hay bà ta coi mình cùng làm
một với người chồng? Câu hỏi làm Singo day dứt mãi.
Cũng có thể người vợ của ông chủ tịch hãng kia không có ý định kết liễu
cuộc đời, song bà đã theo chồng một cách không hối tiếc. Quả là rất lạ, rất
lạ...
Rồi ở đây người vợ của chính Singo cũng đã tuyên bố rằng nếu họ quyết
định tự sát thì bà sẽ không để lại lời trăng trối. Sẽ chỉ cần đến lời của ông là
đủ.
Người đàn bà tự nguyện theo chồng đi đến cái chết. Đôi lúc cũng xảy ra
ngược lại, song thường thì người vợ vẫn theo chồng. Đặc biệt là trong
trường hợp của Singo, một người vợ như thế đang ngồi ở đây ngay sát cạnh
ông.
- Ông quá cưng con bé nên động một tí là nó khóc đấy! - Bà Yasuco
nhận xét. - Và tuy cưng chiều nó, nhưng ông chả chịu đả động gì về chuyện
chính yếu nhất. Cả đối với Fusaco cũng vậy.
Singo lặng thinh ngắm nhìn cây anh đào nở đầy hoa. Những cánh hoa
đầy đặn và lộng lẫy bồng bềnh trôi trong sắc trời chiều xanh ngắt. Cả
đường nét lẫn màu sắc của vòm tán không hề gợi nghĩ đến sức mạnh,
nhưng cây hoa dường như vẫn choán hết cả bầu trời. Nó đang ở vào giai
đoạn nảy nở rực rỡ nhất, và khó có thể tin rằng một vẻ huy hoàng dường ấy