Sau đó ông ta giảng giải về cách trồng cây cảnh và về tình hình chơi cây
cảnh ở Kamakura.
- Rất cảm ơn ông. - Singo nói khi chia tay. - Tôi ghen với ông đấy!
- Tôi chưa tạo được những kiệt tác đâu, thưa ngài. Trong vườn tôi chỉ có
cây sơn trà này là quý hơn cả. Khi ta chăm cây hoa đó, ta cảm thấy có trách
nhiệm nặng nề để giữ cho nó không bị khô hay xổ dáng. Đại loại là việc
này cũng như một thứ thuốc chống bệnh lười nhác...
- Fusaco, con có nhớ cái dạo bỏ trốn về quê năm ngoái không? - Singo
hỏi khi cha con ông tiếp tục đi trên đường phố.
- Con có bỏ trốn đâu! - Fusaco cãi lại.
- Trong khu nhà cũ ở đó có còn cây cảnh nữa không?
- Con không để ý.
- Vậy là con không để ý hả...Dễ đã bốn mươi năm trôi qua rồi! Hồi ấy
ông cụ đã trồng những cây cảnh đó, ông ngoại con. Mà mẹ con thì cũng hơi
vụng một chút nên ông cụ toàn phải bảo bác con giúp. Bác con thì thật là
đẹp! Con sẽ không tin mẹ và bác là hai chị em nữa cơ. Ngay giờ đây ta vẫn
còn thấy rõ bác ấy mặc khuông đen và mái tóc xõa xuống trán, như đang ở
trước mắt vậy...Sáng sáng bác ấy dậy từ lúc trời còn chưa tỏ để dọn tuyết
trên các chậu hoa. Ở Sinano trời rất lạnh và miệng bác thở ra hơi
trắng...Thứ hơi trắng từng phảng phất mùi hương tươi mát của trinh nữ.
Fusaco thuộc một thế hệ khác, những mẩu chuyện của ông bố không làm
chị thấy xao xuyến và Singo đắm chìm vào trong những kỷ niệm của riêng
mình.
- Cây sơn trà vừa rồi dễ đến ba mươi tuổi. - Singo lẩm bẩm.
Quả tình ông thấy cây hoa đã lâu năm. Phải cần bao nhiêu thời gian để
cho một cây cảnh tí xíu có được một vòm lá trông mạnh mẽ và hùng vĩ đến
như vậy?