- Tôi chỉ biết cô ấy sơ sơ thôi, - Shimamura giải thích. - Hôm qua, tôi về
đây cũng cùng chuyến tàu với anh con trai bà dạy nhạc.
- Anh ta có khá lên không?
- Hình như không.
- Thế ư? Tội nghiệp, anh ta bị ốm ở Tokyo lâu rồi thì phải. Người ta còn
bảo rằng để có thể trả một phần tiền chữa bệnh cho anh ta thì mùa hè vừa
rồi, Komako đã quyết định làm geisha chuyên nghiệp. Chả hiểu có ăn thua
gì không?...
- Chuyện thế nào hả bà? Komako ấy ạ?
- Họ mới đính hôn thôi. Nhưng chắc cô ấy cảm thấy thanh thản hơn, khi
cô ấy làm tất cả những gì có thể làm, ít ra về sau cô cũng không có điều gì
có thể tự chê trách.
- Cô ấy đã đính hôn với anh ta?
- Người ta nói thế, tôi cũng không rõ hẳn. Những chuyện này, người ta
thường biết qua đồn đại thôi.
Còn gì tầm thường hơn là nghe bà tẩm quất ở một trạm suối nước nóng
chuyện phiếm về các cô geisha? Nhưng chính vì thế, các thông tin lại khiến
Shimamura kinh ngạc và anh thấy chúng có vẻ khác thường hơn, khó tin
hơn. Thế nào nhỉ? Vậy là Komako đi làm geisha để cứu chồng chưa cưới?
Hay thật! Kể ra cũng quá là hợp với cốt truyện cũ kĩ nhất của loại kịch lâm
li mùi mẫn rẻ tiền nhất. Anh không tin nổi. Nếu xem xét sự việc theo quan
niệm của anh, anh cũng khó chấp nhận, sẽ thích hợp hơn với anh, nếu một
cô gái tự dùng quyền của mình để bán thân làm geisha? Tóm lại, bây giờ
anh rất muốn lôi toàn bộ câu chuyện này ra ánh sáng một chút và muốn biết
nhiều hơn. Nhưng bà tẩm quất đã xong việc.
Lật đi lật lại câu chuyện trong đầu, bao giờ anh cũng quay về ý tưởng
“tốn công vô ích” mà anh đã nghĩ khi nói tới nhật ký của Komako. Bởi lẽ
nếu quả thật Komako là vợ chưa cưới của người đàn ông kia và Yoko là