thuộc về sự ngân nga theo nhịp của sân khấu và phù hợp với diễn xuất của
các diễn viên hơn là với nghệ thuật thân mật để giải trí của geisha.
- Ông khách của tôi khó tính lắm phải không? - Komako nửa đùa nửa
thật, môi cô hơi bĩu ra trông thật dễ thương trong lúc cô ôm cây đàn vào
lòng, rồi với cái nhìn nghiêm trang, trong phút chốc cô như biến thành
người khác, mắt cô chỉ chăm chăm vào bản nhạc ở trước mặt.
- Đây là bài em tập từ mùa thu, - cô nói.
Rồi cô bắt đầu chơi, đó là tác phẩm của Kanjincho.
Lập tức Shimamura cảm thấy như bị nhiễm điện, anh rùng mình và nổi
da gà lên đến tận má. Anh tưởng như những nốt nhạc đầu tiên đã khoét một
cái hốc trong ruột gan anh, tạo ở đó một khoảng trống cho tiếng đàn tinh
khiết và trong sáng âm vang. Đó là một cái gì cao hơn sự ngạc nhiên, đó là
sự sững sờ như anh bị một cú đòn giáng trúng đầu. Bị cuốn theo một cảm
giác gần như sùng kính, gần như bị ngập chìm trong biển cả những luyến
tiếc, cảm động, hụt hẫng, không thể chống cự, anh chỉ còn một cách là để
mặc cho sức mạnh cuốn đi, một cách vui sướng, theo ý Komako. Cô có thể
muốn làm gì anh thì làm.
Thế là thế nào nhỉ? Và nói cho cùng, đây chỉ là một cô geisha miến núi,
một phụ nữ còn chưa đầy hai mươi tuổi, lẽ nào cô lại có tài đến thế? Căn
phòng này không lớn, nhưng phải chăng cô chơi đàn đầy kiêu hãnh như cô
đang ở một sân khấu lớn? Vẫn còn chịu tác động mạnh của chất thơ quyến
rũ của vùng núi, Shimamura thả hồn mơ mộng. Komako tiếp tục cho dây
đàn ngân nga, đoạn thì khoan thai kĩ lưỡng, đoạn thì lướt nhanh dồn dập mà
những chỗ khó chơi chỉ có vẻ tẻ nhạt lúc ban đầu. Nhưng dần dần, chính cô
cũng chìm đắm trong mê say thần diệu. Tiếng hát bạo dạn của cô khiến
Shimamura chóng mặt, anh cố cưỡng lại vì không biết tiếng nhạc sẽ kéo
anh đến tận đâu, thành thử anh đành làm ra vẻ dửng dưng, uể oải, tựa đầu
lên một bàn tay.