lại đây... Thôi, em đừng bướng bỉnh nữa. Hãy quên đi mọi chuyện và hãy
tha thứ cho anh ta.
- “Hãy quên đi và hãy tha thứ?” Anh tưởng anh hiểu lắm à? Anh không
hiểu đâu. Anh không hiểu gì hết.
- Thôi được. Nhưng em đi Tokyo, anh ta là người duy nhất tiễn em ra ga.
Chẳng phải em đã kể như vậy với anh sao? Và liệu có phải là tốt không, khi
em từ chối một lời vĩnh biệt cuối cùng đối với một người có tên được ghi ở
trang đầu tiên trong cuốn nhật ký đầu tiên của em, như em đã kể với anh
hôm qua? Với anh ta, bây giờ là những dòng cuối cùng trên trang đời cuối
cùng của anh ta.
- Vâng, nhưng em không muốn trông thấy anh ấy. Em không muốn trông
thấy một người hấp hối.
Sự lạnh lùng khô cằn của trái tim hay ngược lại, sự say mê thái quá?
Giữa hai cách giải thích, Shimamura không biết chọn cách nào.
- Từ nay, em sẽ không thể ghi nhật ký được nữa, em chỉ còn một cách là
đốt nó đi. - Cô nói gần như thì thầm, như cô tự nhủ với một mình bản thân
cô. Rồi mặt đỏ bừng, cô nói: - Anh là một người nhân hậu đúng không?
Một người bản chất tốt và đơn giản, đúng không? Và nếu quả thật anh là
người như thế, em sẽ không ngần ngại gửi toàn bộ nhật ký của em cho anh.
Nhưng anh đừng cười em... không, em tin chắc anh có một trái tim trung
thực, độ lượng, không hề giả dối.
Shimamura mủi lòng, bản thân anh cũng không xác định rõ ràng được sự
cảm động đang tràn ngập trong anh. Không một phút nào anh nghi ngờ sự
thẳng thắn tột độ của trái tim cực kỳ quảng đại của anh. Trong con mắt của
chính anh, hiển nhiên anh thấy anh là hiện thân của danh dự và anh chỉ có
thể là người tốt nhất trên thế giới này. Nỗi băn khoăn về việc thuyết phục
Komako, anh đã quên. Về chuyện nhất thiết cô phải về nhà cô, anh không
còn bận tâm. Phần mình, Komako cũng không nói gì nữa.
Một người đến báo cho họ biết là họ có thể vào sân ga.