- Bà giáo dạy nhạc, ở vùng biển, bà bị viêm phổi. Bức điện đến khi em
đang ở nhà và em đã đến săn sóc bà ấy!
- Bà ấy đã bình phục chưa?
- Chưa!
- Anh thật có lỗi! Shimamura buột miệng, không rõ là lời an ủi hay ăn
năn về việc thất hứa?
Komako khẽ nghiêng đầu nghe chàng. Cô dùng chiếc khăn tay phủi bụi
trên bàn. “Ở đây côn trùng lắm quá!”, cô nói. Cái phủi của cô làm rơi cả
đám côn trùng nhỏ có cánh xuống sàn nhà. Quanh đèn, vô số bướm đêm
còn đang bay loạn xạ. Trên tấm lưới kim loại ở cửa sổ, đầy chặt những con
bướm các loại như đang bơi trong ánh trăng mờ mờ.
- Trời, cái dạ dày của em. - Cô gái rên rẩm xoa tay lên bụng và ngả đầu
vào gối Shimamura. - Dạ dày em đau quá!
Những đám côn trùng mảnh mai, nhỏ xíu như đám muỗi bám lên làn da
cổ ngấn phấn của cô. Shimamura tận mắt thấy nhiều con lăn ra chết.
Anh thấy bờ vai nàng tròn hơn, gáy nàng dầy lên hơn năm trước. Chàng
nghĩ rằng nàng đang bước vào tuổi hăm mốt. Một hơi nóng từ nàng hình
như truyền vào gối anh.
- Komako, em hãy liếc sang phòng Trà Hoa xem. Cái đám người trong
văn phòng quán trọ xem ra có vẻ thỏa mãn lắm!
- Kiểu cách ấy, em chẳng thèm để mắt. Em vừa nghỉ ngơi xong ở chỗ
Kikyuu, đang định làm một giấc nghỉ trưa thì có người đến nói rằng, quán
trọ gọi điện thoại bảo em về. Em chẳng muốn đi chút nào. Chiều hôm
trước, ở chỗ Kikyuu đã có một bữa tiệc tiễn đưa và em đã uống quá nhiều
rượu. Ở văn phòng, họ chỉ cười, không cho biết ai đang ở đó. Em lên phòng
và gặp anh! Một năm trôi qua rồi đấy. Phải chăng anh là loại người cả năm
mới được gặp một lần?