Shimamura ngoảnh lại nhìn qua tấm kính hậu. Những vệt đường trong
tuyết, anh nhìn thấy lấp lánh dưới ánh sáng của những vì sao, chạy dài và
mất hút tận chỗ nào kia, đến tận nơi xa thăm thẳm.
Xe đến tận chỗ Komako đứng. Chợt cô nhắm mắt và lao tới chiếc taxi
đang từ từ lăn bánh tiếp tục leo lên với người đàn bà trẻ, tức Komako, đứng
trên bậc lên xuống và bấu lây chỗ tay nắm cửa.
Cô lao mình đến chiếc xe hơi với bước nhảy của loài thú rừng, với anh,
một sự lao mình vào vô thức hoặc như trò trẻ, nhưng chẳng làm Shimamura
ngạc nhiên, khi từ đó là một tình cảm dành cho anh hết sức nồng ấm sâu
sắc của sự âu yếm nhuần nhị.
Khi Komako giơ cánh tay lên phía trên cửa xe mà cô đã bám vào, ống
tay áo kimino của cô kéo lên tận khuỷu, lộ ra màu đỏ gắt của tấm áo lót,
chiếu rõ lên tấm kính đóng chặt, chính nó đã sưởi ấm trái tim Shimamura
vượt qua cơn gió lạnh.
Rồi gương mặt của Komako dính chặt vào kính:
- Anh đi đâu thế? Nói cho em biết! - Cô hét lên qua ô kính đóng.
- Cẩn thận kẻo em ngã đấy! - Đến lượt anh nói to lên.
Nhưng họ đều hiểu rõ, cả anh và cô, họ đang nhập vào một trò chơi, một
trò chơi thân thiết.
Mở được xe, Komako ngã vật lên ghế nệm đúng lúc chiếc taxi dừng lại
trước đoạn đường núi vừa leo lên.
- Anh đi đâu thế? Nói em nghe đi!
- Hay nhỉ...
- Nhưng anh đi đâu?
- Đi dạo mà... Có gì đặc biệt đâu!
Anh ngạc nhiên ghi nhận rằng cô có cử chỉ tiêu biểu của cô geisha khi
vén gấu áo kimono lên.