“tiếng rì rầm của lòng đất”. Núi đội nón và tiếng rì rầm của lòng đất, theo
như những điều Shimamura đọc trong sách cổ, thường báo hiệu và xuất
hiện trước mùa tuyết lớn đôi chút.
Từng thấy những bông tuyết đầu mùa vào buổi sáng anh thức dậy trong
tiếng hát tuồng Noh, Shimamura tự hỏi, giờ đây, trong năm nay, đã có cái
tiếng rì rầm báo hiệu ở bờ biển hay trong vùng núi chưa? Phải chăng những
cảm giác của anh đã bén nhạy lên suốt thời kỳ du ngoạn bên một người đàn
bà duy nhất là Komako?
Hiện tại, chỉ cần nghĩ đến những tiếng dội đó là anh có thể nghe thấy thứ
tiếng rì rầm thầm lặng từ một tiếng gầm ở đáy tai anh.
- Tăng viện bị cô lập suốt mùa đông, tôi chắc thế. Có bao nhiêu ni cô ở
đó?
- Nhiều lắm! - Người đàn bà đáp.
- Họ làm gì để giết thời giờ trong suốt thời kỳ bị tuyết giam hãm ấy?
Liệu có thể đề xuất với việc họ dệt vải chijimi không?
Người đàn bà mỉm cười khi nghe câu hỏi của người khách lạ.
Trở lại nhà ga, Shimamura đợi một chuyến tàu suốt hai tiếng đồng hồ.
Mặt trời yếu ớt của mùa đông đã lặn và bầu trời đêm trong sáng đến độ
những vì sao bóng ngời lên như mới, lấp lánh như tự bao giờ. Shimamura
thấy chân mình lạnh cóng.
Quay lại trạm nước nóng, anh cũng chẳng hiểu tại sao đã rời bỏ nó để đi
tìm kiếm một cái gì? Theo con đường cũ, chiếc xe taxi đưa anh trở lại làng
và một luồng sáng rực hiện ra khi anh đi qua rặng bá hương. Shimamura
nhận được từ đó một cảm giác nhiệt thành và yên ổn. Kikumura: tiệm ăn
Kikumura với ba bốn cô geisha đang tán gẫu ở trước cửa. Chỉ kịp thoáng
nghĩ là có Komako ở trong bọn, thế là anh dồn cả tâm trí về cô.
Người lái xe hãm xe lại, chắc là gã cũng đã biết chuyện hai người.