TUYỂN TẬP TÁC PHẨM YASUNARI KAWABATA - Trang 788

“Anh tới một mình?”

“Đúng, đúng, anh tới một mình.”

Otoko lại yên lặng.

“Nghe chuông xong, mùng một anh về sớm. Anh đến vì muốn nghe

chuông giao thừa với em. Em, anh không còn trẻ nữa. Bao nhiêu năm rồi
chúng mình không gặp lại nhau. Lâu quá rồi, nếu không có dịp như thế này
anh chắc đã không dám rủ em...”

“...”

“Mai anh tới đón em được không?”

“Không, đừng” Otoko vội vã nói. “Em sẽ tới đón anh. Tám giờ tối nhé...

Ô chắc sớm quá nhỉ. Chín giờ vậy, tại khách sạn anh. Vụ nghe chuông, em
sẽ tìm chỗ cho.”

Oki đã tính tìm chỗ nào tĩnh mạc ăn tối với Otoko, nhưng chín giờ thì

chắc nàng đã ăn rồi. Thôi thì ít nhất nàng đã chịu gặp lại ông. Cô gái nhỏ từ
ký ức xa xôi dần dần sống lại.

Hôm sau, ông ở lì trong khách sạn suốt ngày chờ đến giờ hẹn. Thời gian

đợi trông thường đã chậm lại càng chậm hơn vào ngày cuối năm. Oki
không có gì làm. Ông có mấy người bạn ở Kyoto, nhưng mải đợi Otoko
ông không muốn gặp ai. Ông cũng không muốn ai biết ông đang ở cố đô.

Tất nhiên ngoài phố không thiếu gì nhà hàng chuyên trị các món đặc sản,

nhưng ông ăn bữa tối ngay trong khách sạn. Thế là suốt ngày cuối năm ông
không đi đâu, một mình sống với kỷ niệm người xưa. Ký ức càng trở về lại
càng tươi mát linh động. Sự việc hai mươi năm trước còn rành mạch hơn là
mới xảy ra hôm qua.

Oki ngồi xa cửa sổ nên không thấy phố xá trước khách sạn, nhưng dẫy

núi phía tây sau mấy mái nhà trông thật là gần. So với Tokyo, Kyoto quả là
một tỉnh nhỏ an bình. Ông đang ngắm núi thì một dải mây vàng trong vắt
bỗng trở màu xám lạnh, và chiều xuống đột ngột.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.