TUYỂN TẬP TÁC PHẨM YASUNARI KAWABATA - Trang 789

Khi Otoko theo mẹ dọn đi Kyoto, Oki đã nghĩ ông và nàng chia cách từ

đấy. Ông không khỏi cảm thấy hổ thẹn và tội lỗi vì đã xáo trộn đời nàng, đã
cản trở không cho nàng mãn khai thành người vợ, người mẹ. Nhưng ông tự
hỏi có thực sự là nàng và ông đã vĩnh biệt nhau không. Nàng nghĩ gì về ông
mà bao năm qua vẫn không lấy chồng. Còn ông, hôm nay ông còn nhớ tới
nàng rành rọt và tha thiết như vậy, phải chăng hai người thật ra chưa từng
chia tay.

Tuy không phải dân Kyoto, nhưng ông thấy ánh đèn đêm của thành phố

này sao thân thuộc. Cố đô là cái nôi của mọi người Nhật đã đành, nhưng lý
do quan trọng hơn là nơi đây là tỉnh nhà của Otoko. Bồn chồn, ông đi tắm.
Ông thay quần áo, đi lui đi tới trong phòng, thỉnh thoảng lại ngắm mình
trong gương. Sau cùng ông ngồi xuống đợi.

Có điện thoại từ phòng tiếp tân báo tin cô Ueno đã tới. Ông trả lời:

“Làm ơn mời cô ngồi chơi, tôi sẽ xuống ngay.”

Rồi ông tự hỏi, lẽ ra ông có nên mời nàng lên phòng không.

Otoko không có mặt ở phòng tiếp tân, nhưng một thiếu nữ bước lại phía

ông.

Cô gái nói:

“Thưa có phải là ông Oki không ạ?”

“Chính tôi.”

“Cô Ueno em sai em tới kiếm ông.”

“Vậy sao?” ông làm bộ bình thản. “Cô thật là tử tế...”

Oki đã tưởng Otoko tới gặp ông một mình, nhưng nàng đã lẩn trốn.

Những kỷ niệm về nàng tưởng mới sống lại, bỗng nhạt mờ đi.

Vào đến xe, ông yên lặng lúc lâu. Sau cùng ông hỏi:

“Cô có phải là học trò của cô Ueno không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.