TUYỂN TẬP TÁC PHẨM YASUNARI KAWABATA - Trang 792

“Anh không ngờ được nghe chuông chùa cuối năm trong cảnh đông đúc

thế này.”

Mắt nhìn xuống, Otoko nói:

“Em nghĩ có thêm người trẻ nghe chuông thì chắc vui hơn. Giao thừa,

chúng ta mỗi người già đi một tuổi, sợ có buồn chăng? Có lúc em tự hỏi
sao mình còn sống đến hôm nay...”

Câu nói làm Oki chợt nhớ hai tháng sau khi con chết, Otoko đã uống

thuốc ngủ toan tự vận. Phải chăng nàng cũng vừa nhớ lại chuyện cũ. Khi
được mẹ Otoko cho hay tin dữ, ông đã vội vã tới bên nàng. Bà đã ép con
phải đoạn tuyệt với ông, đẩy con đến chỗ tự vận.

Dù sao thì bà cũng đã cho gọi ông, và ông ở lại nhà hai mẹ con để săn

sóc Otoko. Ông xoa bóp chỗ sưng nơi đùi nàng vì mũi tiêm. Bà mẹ đi đi lại
lại trong bếp, thỉnh thoảng mang lên chiếc khăn nóng. Otoko không mặc đồ
lót dưới lớp áo ngủ. Vết tiêm sưng lên làm xấu xí cặp đùi mảnh khảnh của
tuổi mười bẩy. Ông nắn bóp chỗ sưng, có lúc quá tay trượt lên trên. Khi bà
mẹ không có ở bên, ông lấy tay chùi sạch những vệt nước ứa ra từ thân thể
nàng. Nước mắt của xấu hổ và xót thương rơi xuống lẫn với bài tiết của cô
gái, ông tự hứa với lòng là dù sao đi nữa, ông sẽ cứu Otoko và sẽ không
bao giờ bỏ nàng. Môi cô gái tím bầm. Nghe tiếng bà mẹ thổn thức, ông
nhìn vào bếp thấy bà ngồi co ro trước lò sưởi điện. Bà than:

“Con tôi chết mất... Tại tôi mà con tôi chết mất.”

Ông an ủi:

“Bà đã hết tâm hết sức vì con. Bà không nên quá nghiêm khắc trách

mình như vậy.”

Nắm chặt tay ông, bà nói:

“Ông Oki, ông cũng vậy. Ông cũng đã hết sức lo lắng cho con gái tôi.

Tôi biết ông yêu nó...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.