TUYỂN TẬP TÁC PHẨM YASUNARI KAWABATA - Trang 793

Ba ngày ba đêm không ăn không ngủ, ông ở bên giường săn sóc Otoko

cho đến khi nàng mở mắt. Quằn quại trong cơn đau, Otoko như muốn tự
cào nát thân thể mặt mày.

Nhìn thẳng Oki, nàng nói trong mê sảng:

“Không, không đâu. Anh đi đi.”

Hai vị lương y đã nỗ lực chữa trị cho nàng, nhưng Oki biết chính nhờ

ông tận tụy mà nàng sống được. Có thể bà mẹ không cho con gái biết Oki
đã săn sóc nàng. Nhưng Oki thì không thể quên. Ông không những nhớ lại
rõ ràng tấm thân ông ôm trong tay, mà còn nhớ cặp đùi người con gái nửa
sống nửa chết, cặp đùi ông đã tận tụy xoa bóp. Ai ngờ hai mươi năm sau
ông thấy lại cặp đùi ấy phủ tấm mền bên lò sưởi, trong khi nàng ngồi đợi
nghe chuông chùa giao thừa với ông.

Otoko cạn chén mỗi khi các cô ca kỹ hay chính ông chuốc rượu. Nàng

xem ra tửu lượng khá. Một cô ca kỹ nói phải một giờ đồng hồ, chuông mới
thỉnh xong một trăm lẻ tám tiếng. Cũng như cô bạn, cô không trang điểm
theo dạ tiệc. Hai người chỉ mặc một chiếc kimono giản dị, trừ thắt lưng
bằng loại hàng tốt và nhã. Họ cũng không dùng kẹp, mà chỉ cài lược để giữ
mái tóc khỏi tuột. Họ chắc là chỗ thân tình với Otoko, nhưng Oki cũng
ngạc nhiên vì chiều tất niên mà ăn mặc xoàng xĩnh như vậy.

Tuy nhiên, nghe hai cô nói chuyện mưa nắng bằng giọng cố đô, Oki thấy

lòng thư giãn. Ông cho rằng Otoko thật là ý tứ. Nàng không muốn ngồi
riêng với ông trong cuộc tái ngộ bất ngờ tối nay, chẳng qua là sợ không
kiềm chế được xúc động. Như có luồng điện giữa hai người ngồi cùng bàn
tiệc với nhau.

Chuông chùa Chion bắt đầu điểm.

Mọi người yên lặng. Chuông hơi rè có lẽ phần nào tại han rỉ vì thời gian,

nhưng tiếng ngân trầm và sâu. Chuông ngưng một lúc rồi lại điểm. Bây giờ
thì chuông nghe sát bên tai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.