TUYỂN TẬP TÁC PHẨM YASUNARI KAWABATA - Trang 811

Ở Yamanouchi, phía bắc Kamakura có con đường len lỏi giữa hai rặng

đồi trồng nhiều loại cây có hoa. Chẳng mấy chốc bên đường hoa sẽ nở rộ
báo hiệu một mùa xuân mới. Oki có thói quen đi tản bộ trên mấy quả đồi
phía nam, và hôm nay từ một đỉnh cao ông, đứng ngắm hoàng hôn lai láng
sắc tía.

Màu tía của mặt trời lặn bỗng nhường chỗ cho màu xanh lạnh và tối,

chẳng mấy chốc chuyển thành màu xám. Mùa xuân vừa chớm như đã vội
nhường chỗ cho mùa đông băng giá trở về. Mặt trời trải chút hồng lác đác
lên cảnh vật rồi lặn hẳn. Không khí trở lạnh. Oki quay bước xuống lại
thung lũng rồi về nhà qua ngả mấy ngọn đồi phía bắc.

“Lúc nãy có cô Sakami từ Kyoto tới thăm,” Fumiko cho chồng hay. “Cô

ta mang tới hai bức tranh và ít bánh đặc sản.”

“Cô ấy đi rồi à?”

“Taichiro tiễn cô ta ra ga. Mà có lẽ hai người lại dẫn nhau đi tìm anh.”

“Vậy sao?”

“Cô ta đẹp như gái liêu trai. Ai vậy anh?”

Fumiko miệng hỏi mà mắt nhìn mặt chồng như dò xét. Oki làm tỉnh,

nhưng xem ra, nhờ linh tính phụ nữ, Fumiko đã biết con người này có liên
hệ với Ueno Otoko.

Ông hỏi:

“Tranh đâu hở em?”

“Trong phòng sách của anh. Tranh còn bao giấy, em cũng chưa coi đấy.”

“Vậy sao?”

Sakami Keiko xem ra đã giữ lời nàng hứa với ông ở ga Kyoto, và mang

tranh tới thăm ông. Oki vào thẳng phòng sách mở tranh ra coi. Tranh đóng
khung giản dị. Một tấm có tên Cây Mận, nhưng chỉ vẽ một bông mận độc
nhất to như đầu đứa trẻ, không cành, không thân. Còn nữa, cánh hoa màu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.