Keiko chớp đôi hàng mi cong dài. Cô gái nói:
“Em biết. Nhưng ông nghĩ sao khi em vẽ đồi chè là cảnh thiên nhiên, mà
chung cuộc lại hóa ra cảnh nội tâm của chính em.”
“Tranh nào chẳng vậy, phải không? Dù tranh hiện thực hay trừu tượng...
Nhưng với họa sĩ, người mẫu chủ yếu chỉ là một tấm hình hài. Còn với nhà
văn, người mẫu trước hết phải là một con người. Nhà văn sẽ không biết làm
gì với người mẫu nếu cô ta hay anh ta trông vào chỉ gợi ra một phong cảnh
hay một bó hoa.”
“Ông Oki, em là một con người như ông định nghĩa đấy.”
“Em nói đúng. Em quả là một con người, một con người xinh đẹp nữa.”
Đưa tay kéo Keiko đứng dậy, ông nói tiếp:
“Nhưng người mẫu ngay cả khi ngồi khỏa thân cho họa sĩ vẽ, anh ta hay
cô ta chỉ cần ngồi bất động lúc lâu là đủ. Nhưng như vậy chưa đủ cho một
nhà văn.”
“Em biết.”
“Chắc không?”
“Chắc.”
Oki lúng túng vì cô gái quá bạo. Ông nói lảng:
“Vậy thì ta sẽ mượn đôi nét mỹ miều của em để gán cho nhân vật truyện
ta.”
Cô gái nhất định không tha:
“Làm người mẫu như vậy thì có gì vui thú.”
Oki đổi đề tài:
“Mà Keiko này, đàn bà thật là lạ. Có mấy bà tự nhiên bảo là ta đã dựa
vào họ mà dựng ra nhân vật này nhân vật nọ.”