TUYỂN TẬP TÁC PHẨM YASUNARI KAWABATA - Trang 841

“Chao ôi, em sướng làm sao. Em sướng vì ông thấy được trái tim em

trong tranh. Không, em thật ra không vẽ đồi chè.”

“Quả là đầy sức sống.”

“Tất nhiên khi vẽ, em tới tận nơi thực tế. Ông ạ, nhưng mà chỉ trong giờ

đầu là em thấy đồi chè với luống chè...”

“Ta không hiểu.”

“Đồn điền trà hôm ấy rất tĩnh lặng. Thế mà bất thần em thấy tất cả những

bụi chè bắt đầu lắc lư, xao động, và sau cùng thì em thấy cái cảnh như đã
vẽ lại trong tranh. Không phải là trừu tượng đâu, mà là chính em thấy như
vậy.”

“Em, cho đến hôm nay gặp em, ta thường nghĩ một đồi chè dù đầy lá

non, vẫn là một cái gì thuần thục dè dặt...”

“Ông, em chưa bao giờ biết dè dặt hay thuần thục là gì đâu... Dù trong

nghệ thuật hay trong cảm xúc.”

“Ngay cả trong cảm xúc?”

Ông nhìn Keiko, vai ông chạm vào cô và ông nghe cái êm mềm của bộ

ngực người nữ. Mắt ngưng lại ở vành tai cô gái, ông nói:

“Em coi chừng, cứ đà này thì có ngày em tự cắt đi cái tai xinh đẹp này.”

“Em không có tài như Van Gogh. Muốn cụt tai, chắc em phải nhờ ai cắn

dùm em mất thôi.”

Ngạc nhiên, Oki quay lại, Keiko vịn vào ông để khỏi mất thăng bằng. Ép

mình hẳn lên người ông, Keiko nói:

“Em ghét đã cảm xúc mà còn đắn đo dè đặt.”

Chỉ cần kéo nhẹ là cô gái ngã vào lòng ông để đón nhận cái hôn. Nhưng

ông bất động. Cô gái cũng bất động. Mắt nhìn mắt, cô gái thì thầm:

“Ông...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.