“Anh cả em và chị dâu em coi em như gánh nặng. Từ khi họ có cháu, em
lại càng phiền toái cho họ hơn.”
“Nhưng tại sao?”
“Em rất thương cháu, nhưng anh chị em không thích cách em nựng nó.”
Thu nhận Keiko được vài ngày, Otoko được thư của anh ruột cô gái. Anh
ta nhờ Otoko nuôi giùm Keiko, tuy cho rằng cô gái nhiều khi cư xử vô
trách nhiệm, tự tiện theo ý mình, làm gia nhân không biết có nổi không.
Người anh cũng chuyển luôn quần áo và đồ đạc của cô gái. Coi những thứ
ấy, Otoko đoán gia cảnh cô gái khá giả.
Sau mấy ngày sống chung, Otoko hiểu tại sao anh chị cô gái lại không
thích lối cô ta nựng cháu. Cách cư xử của cô gái kể ra cũng lạ lùng. Dọn
vào được độ một tuần, Keiko năn nỉ Otoko chải tóc cho mình. Khi Otoko lỡ
tay kéo mạnh món tóc, Keiko nói:
“Cô Ueno, cô kéo tóc em đi cô... Cô nắm lấy tóc mà kéo đầu em lên...”
Otoko rụt tay lại. Keiko quay lại ép môi và răng vào cườm tay Otoko.
Rồi cô gái hỏi:
“Cô Ueno, cô bao nhiêu tuổi khi hôn lần đầu?”
“Em hỏi gì kỳ thế?”
“Em thì khi lên bốn... Em còn nhớ. Người ấy là chú họ xa về phía mẹ
em. Chú khoảng 30, và em rất quý chú. Chú ngồi phòng khách một mình,
em tung tăng lại gần và hôn môi chú. Chú sợ quá, lấy tay chùi miệng.”
Ngồi trên sân thượng trà thất, Otoko nhớ lại chuyện cái hôn con nít của
Keiko, và ghi nhận cái môi bốn tuổi đã hôn đàn ông bây giờ đang mút ngón
tay nàng.
Keiko hỏi:
“Cô Otoko, cô có nhớ trận mưa xuân khi cô dẫn em đi chơi núi Arashi
lần đầu không?”