TUYỂN TẬP TÁC PHẨM YASUNARI KAWABATA - Trang 877

Otoko không trả lời.

Keiko say sưa nói:

“Em không bao giờ bỏ cô.”

Keiko nắm lấy tay Otoko và lại cắn ngón út. Otoko rút tay lại:

“Đau, Keiko. Em cắn đau quá mà.”

“Em cắn là chủ tâm làm cho cô đau.”

Nhà hàng dọn món ăn ra. Keiko quay đi làm bộ ngắm những đốm lửa

trên núi. Otoko, tay này úp lên tay kia che vết răng Keiko. Nàng nói mấy
câu với người chiêu đãi. Khi y ra khỏi phòng, Keiko gắp miếng lươn trong
bát canh đưa lên miệng. Cúi đầu, cô gái nói:

“Tuy nhiên, cô nên bỏ em.”

“Em cứng đầu lắm, em có biết không?”

“Em là thứ con gái bị người yêu bỏ rơi. Cô thấy em cứng đầu à cô?”

Otoko không trả lời. Nàng lại cảm thấy ân hận. Có lẽ đàn bà đối với đàn

bà có cứng đầu hơn là đối với đàn ông. Ngón tay bị Keiko cắn không còn
đau nữa, nhưng nàng vẫn có cảm giác như ai đâm kim vào. Nàng nhớ nhiều
chuyện cô gái làm là phần nào do nàng đầu têu. Như ngày sau hôm dọn tới
ở, cô gái đang rán đồ ăn chạy vội tới nàng, “Cô ơi, em bị dầu văng vào
tay...” Nàng hỏi, “Em bị bỏng sao?” Keiko nói rát quá, và đưa ngón tay cho
Otoko xem. Otoko cầm lấy bàn tay có đầu ngón tay bỏng đỏ hỏn. “Trông
cũng lành thôi,” Otoko vừa nói vừa đưa ngón tay Keiko vào miệng mút.
Cảm giác ngón tay cô gái chạm vào lưỡi làm Otoko vội nhả ra. Keiko bỏ
ngón tay vào miệng mút lấy.

Cô gái lại hỏi:

“Otoko, em có nên liếm nó không?”

“Keiko, coi chừng cái chảo chưa tắt lửa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.