cách kỳ lạ, nghĩ ngón chân như vậy, người thế hệ nàng không thể có được.
Thật là một cảm giác kỳ dị.
Mùi nước hoa thoảng tới mũi nàng. Nàng nghĩ mùi thơm hơi hắc cho con
gái mới lớn, nhưng nhớ lại là thỉnh thoảng cô gái cũng có dùng. Nàng tò
mò tại sao cô gái lại xức nước hoa này đêm qua. Nàng nhớ gần sáng Keiko
mới về nhà. Thấy Otoko mải ngắm mấy tấm phác họa tranh con, cô gái vội
vã lên giường quên cả tắm. Hình như cô gái ngủ ngay nhưng Otoko cũng
không chắc vì sau đó chính nàng cũng thiếp đi.
Otoko ra khỏi giường tới bên Keiko nhìn gương mặt say ngủ của cô gái
trong bóng mờ, rồi đi mở cửa chớp. Keiko buổi sáng thường nhanh nhẩu và
nhẩy ra giúp Otoko. Nhưng sáng nay cô gái nằm yên trên giường.
Sau cùng Keiko đứng dậy. Cô gái nói:
“Hôm qua mãi gần ba giờ sáng em mới ngủ được.”
Keiko bắt đầu thu dọn chăn đệm.
Otoko hỏi:
“Tại nóng phải không?”
“Dạ...”
“Đừng cất áo ngủ của cô nhé. Cô muốn bỏ giặt.”
Otoko ôm áo vào phòng tắm. Keiko vào theo để đánh răng. Cô gái xem
ra vội vã. Otoko hỏi:
“Sao không tắm luôn?”
“Dạ...”
“Hôm qua em đi ngủ mà không rửa mặt phải không?”
“Vậy sao cô?”
Otoko khả nghi vì vẻ lo ra của cô gái.