“Em không biết anh có hạnh phúc bằng em không nhỉ? Em chắc không
bằng đâu... Thật đấy.”
Anh nghĩ Keiko tràn trề nữ tính. Hơi thở cô gái mát rượi và thơm ngát
phả vào cổ anh. Cô gái níu sát, và anh nghe hơi ấm từ da thịt cô. Bây giờ
Keiko như đã thuộc về anh, không còn gì là riêng tư bí mật.
Cô gái nói:
“Anh không thể tưởng tượng được em muốn gặp anh chừng nào. Em
nghĩ nếu em không trở lại nhà anh thì không bao giờ chúng mình gặp nhau.
Kể cũng kỳ lạ là chúng mình được ở bên nhau như thế này.”
“Kỳ lạ thật.”
“Em muốn nói là em cảm thấy anh và em như từ bao giờ vẫn ở bên nhau.
Từ ngày gặp gỡ lần đầu, em luôn luôn nhớ anh. Nhưng anh thì chắc quên
em tức thì, phải không? Cho đến hôm nay chỉ vì anh tình cờ có việc đi
Kyoto.”
“Anh ngạc nhiên là em còn nói với anh như vậy.”
“Vậy sao? Thế là anh thỉnh thoảng có nhớ em?”
“Nhưng nhớ em không phải là toàn chuyện vui để nhớ. Có cái đau trong
đó.”
“Tại sao?”
“Tại vì nhớ em là nghĩ đến cô giáo của em, và nhớ đến cái đau của mẹ
anh. Hồi ấy anh còn chưa biết gì, nhưng ba anh ghi lại mọi chuyện trong
cuốn tiểu thuyết của ông. Chuyện mẹ anh đang ăn đánh rơi bát cơm rồi ôm
mặt khóc, chuyện ban đêm bà ôm anh đi lang thang ngoài đường. Có thể bà
làm anh đau mà không biết, vì anh khóc mà bà cũng không nghe thấy khi
bà ôm chặt anh và bế anh đi. Bà mới hai mươi ba tuổi, chỉ vì sầu muộn mà
tai điếc răng long...”
Taichiro ngập ngừng nói tiếp: