BỘ ĐỒ CƯỠI NGỰA
Khi đến khách sạn ở London, Nagako kéo rèm che kín lại và nằm cứ như
đổ sập xuống giường. Cô nhắm nghiền mắt. Thậm chí cô quên cả tháo giày.
Đẩy chân ra khỏi thành giường, cô lắc lắc. Đôi giày rơi xuống một cách dễ
dàng.
Sự mệt mỏi của cô tăng lên vì còn chuyến bay một chiều chỉ qua Alaska
và Denmark. Cứ như thể sự mệt mỏi đó bao gồm cả những điều khác – sự
mệt mỏi của cuộc đời cô với vai trò người phụ nữ, sự mệt mỏi trong cuộc
hôn nhân của cô với Iguchi – hiện ra đột ngột.
Tiếng hót líu lo ríu rít của bầy chim nhỏ vang tới tai cô. Khách sạn nằm
trong một khu vực hoàn toàn riêng biệt bên cạnh công viên Holland. Có lẽ
nhiều loài chim nhỏ đang đậu trên những lùm cây trong công viên. Mặc dù
mùa này không khác xa lắm so với ở Tokyo, vẫn là tháng năm: cây đang trổ
lá, hoa đang nở, chim chóc hót vang. Ở London đang là mùa xuân. Nhưng
cửa sổ đóng, rèm cửa thì kéo kín, bên ngoài không thể trông thấy được. Khi
nghe thấy bầy chim nhỏ, Nagako cảm thấy như thể không phải cô vừa tới
từ một đất nước xa xôi.
“Đây là London, ở nước Anh”. Thậm chí khi tự nói ra điều này, Nagako
cũng cảm thấy cô đang ở cao nguyên của Nhật Bản. Bởi vì tiếng chim hót,
có thể nghe thấy rất rõ ở vùng núi, nhất là ở cao nguyên nơi đã ghi dấu
trong tâm hồn cô bởi cô đã có những ký ức hạnh phúc về cao nguyên.
Năm mười hai hay mười ba tuổi gì đó, Nagako cùng với bác và hai
người anh em họ, cưỡi ngựa dọc theo một con đường xanh mát ở cao
nguyên. Hình ảnh nhỏ bé ấy của cô nổi bật trong phong cảnh. Thậm chí sau
khi đã trở thành cháu dâu, cửa nhà vui vẻ, Nagako vẫn có thể nhớ lại sự
tăm tối trong cuộc sống của mình với người cha. Khi cô phi ngựa nhanh, cô
đã quên tất cả về cái chết của cha mình. Nhưng niềm hạnh phúc của cô đã
bị chết yểu.