người giặt giũ và làm vườn. Ông Chánh để lại hai người hầu hạ cho bà
Chánh , còn Toán thì sang hầu hạ cho bà thứ ba. Toán ngần ngại thưa với
ông :
- Bẩm ông , bà lúc này ốm nặng ạ , đi một bước cũng phải có người theo
kèm , ông cho con ở lại , ba đứa chúng con thay phiên săn sóc bà ạ.
Ông Chánh gạt đi :
- Bà mày ốm giả vờ chứ có ốm thật đâu mà canh với giữ . Bà mày giận
tao cho nên giỡ trò chứ thầy lang bảo tao là có bệnh gì đâu.
Ba người làm đưa mắt nhìn nhau cố thầm lặng để khỏi phải lên tiếng
phản đối. Ở với ông Chánh đã lâu , biết tính ông nghiêm khắc nhưng họ
không ngờ ông nhẫn tâm với bà Chánh như vậy , ông bảo Toán :
- Lấy quần áo đi với tao nhanh lên.
Chị Toán không dám cãi , chị chạy lên nhà chào bà Chánh đang ngồi nói
một mình trên thềm
- Bẩm bà , ông bảo con sang bên kia ở với ông ạ.
Bà Chánh cười :
- Cúc đấy à..Thôi thế con đi bình yên nhá , đến nơi thì con sai người về
báo tin cho mẹ biết nhá.
Chị Toán nhìn bà Chánh rơm rớm nước mắt :
- Bà..bà ở lại giữ gìn sức khoẻ bà nhá..Hằng ngày con cầu Giời khấn
Phật cho bà chóng khỏi bệnh.
Bà Chánh bổng cười lên khanh khách rồi đứng dậy lửng thửng ra vườn
sau. Chị Toán thở dài, xách cái túi vải theo ông Chánh về nhà bà ba.