Nông dân đi làm về sớm có khi bắt gặp bà Chánh nằm ngủ ngay tại
nghĩa địa , áo quần rũ rượi và đầu tóc ướt đẩm hơi sương. Nhiều hôm Sử và
chị bếp phải chạy ra đưa bà về. Dân làng thường nghe bà lập đi lập lại một
câu :
- Con ơi con, bố giết con chứ không phải mẹ đâu. Con đừng oán mẹ con
nhé , Khuê ơi Cúc ơi sao các con đi vội thế? ha ha...Không chờ mẹ đi cùng
vậy con.
Ai gặp bà cũng mủi lòng lắc đầu rơi lệ. Bà Lý Trưởng tình cờ thấy bà
Chánh lang thang ngoài chợ , chạy lại ôm lấy hai vai và kêu lên :
- Bà Tổng ơi , sao mà ra nông nổi này ? Khổ thân bà quá.
Rồi bà Lý cấp tốc đi tìm thầy thuốc cho bà Chánh , họ thông cảm hoàn
cảnh của bà hay nói đúng hơn là hoàn cảnh của những người đàn bà lấy
chồng chung như bà. Ông Chánh từ khi lấy vợ thứ hai rồi thứ ba, có mấy
khi về với bà đâu. Niềm vui của bà chỉ là hai đứa con, thế mà nay cả hai
đứa đều chết tức tưởi , coi như tước đi cái lẽ sống của bà. Bà chưa tự vận là
còn may đấy .
Về phần ông Chánh sau khi chôn Cúc , ông ra lệnh lấp bỏ ngay cái giếng
vì ông sẽ cứ lẩn khuất như Khuê ở căn nhà kho. Chẳng những lấp , ông còn
bắt sửa san bằng và lấy xi măng tráng lên, xóa hết dấu tích ngày trước.
Thấy vợ mất trí , ông bảo chị bếp tìm thầy lang đến bắt mạch và hốt thuốc.
Ông nói cho có lệ thôi chứ ông sang ở hẳn bên bà vợ thứ ba bởi cái nhà đồ
sộ này đối với ông bây giờ là nơi ẩn náu của hồn ma hai đứa con , ông
không muốn nhắc đến nữa.
Sang sống với bà ba, ông vẫn tiến hành chuẩn bị bữa đại tiệc khánh
thành căn nhà mơi , ông sẽ dọn ra đó an hưởng tuổi già bên người vợ thua
ông hơn hai mươi tuổi. Nhà có ba người giúp việc lâu năm là Sử , Nụ và
Toán. Sử lo những công việc nặng và canh trộm , Nụ là chị bếp còn Toán là