TUYỂN TẬP TRUYỆN NGẮN ĐẶC SẮC - Trang 102

gì!

Một tay bịt lấy “cái chỗ” trên người, cô cài đuốc lên tường rồi

nhón chân bước vào máng tắm. Đứng dậy lau người, cảm giác bị ai
nhìn bỗng lặp lại làm cô bủn rủn chân tay; bởi cái nhìn trộm không
rõ hình hài kia quen quen, rờn rợn. Trong đầu cô bỗng run lên câu
hỏi: “Hay là nó chết rồi? Bây giờ hồn vía nó đang đi tìm mình đòi
nợ?” - Ú ơi! Gai ốc trên người nổi không sót một chân lông nào, tóc
gáy dựng ngược lên, cô lao vào ôm lấy cái võng hốt hoảng:

- Ông ơi dậy, em sợ quá! - U! Sợ quái gì? - Ôi em sợ! Nước mắt

cô đã chực trào ra:

- Hừ, hừ - con dao của em đâu rồi? - Trong chạn bát, cạnh quả

dưa bở ấy! Ngồi bên bếp, tay lăm lăm con dao gọt hoa quả, chốc
chốc cô lại trông về chỗ con ngủ: “Ôi con ơi - oan nghiệt đến đòi nợ
mẹ con mình rồi!”. Chạy lại sờ soạng xem nó ngủ thế nào, xong lại
lao về bên bếp lửa:

- Ông ơi! Trời sắp sáng chưa?
- Còn lâu! Hỏi quái gì nhiều thế? Không buồn ngủ hả?
- Bây giờ thì không đâu. Em đang sợ! - Lắm chuyện! chắc tại giết

người, cướp của rồi hồn nó ám cho chứ gì?

- Hú ôi!... Cô vùng dậy, cuống quýt trèo một chân lên võng,

miệng lắp bắp:

- Ông nằm dịch vào em nằm với! - Nằm thế quái nào được, dây

võng cũ lắm rồi đấy! Ruỳnh! Võng đứt. Cô nằm đè lên người gác
rừng, đầu ông nghẹo sang một bên, mắt nhắm nghiền, không thở
nữa! Ôm lấy đầu ông, cô vừa lắc vừa gọi. Vẫn lặng im! càng lắc càng
gọi, lại càng im lặng. Cô cuống lên mở tung khuy áo của ông rồi áp
tai xuống ngực ông tê tái:

- Ân nhân ơi! Ông đừng chết... Đừng bỏ mẹ con em, i... hi hi hi!
- Hì! Khóc quái gì, tóc cọ vào buồn cứng cả người!
Bên bếp lửa, gập cái võng để gối đầu, người gác rừng lại ngủ.

Nằm cạnh ông, trằn trọc trong khiếp hãi mới rồi - cô gặp lại mình
trong trận đói rét khủng khiếp ngày xưa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.