trình như nhiên, thăm thẳm. Lịm tắt, ngoi lên, chạm chập, bung
tán...
Thấy sự lạ, đại uý Q. bấm di động gọi ngay cho thủ trưởng dù
đã nửa đêm. Trách nhiệm thì rõ ràng, nhưng tình huống này, Q.
thực sự không biết xử lý thế nào. Nhạc chờ đổ hành khúc. Mấy lượt
“nở ngàn hoa chiến công” rồi mà chưa thấy thủ trưởng trả lời... Số
lượng mũi khoan khảo sát khá dày, độ chính xác cao. Báo cáo địa
chất rất chi tiết, thành phần chất đất từng lớp rõ ràng. Cát, sét dẻo tự
nhiên, sét pha cát đen, đất mặt trên lẫn gạch đá vụn, cục bộ có một
lớp nền gạch cũ. Không có gì đặc biệt... Vẫn “nở ngàn hoa...”. Bác
lính già lái máy thi công trợn mắt ú ớ gì đó. Đầu Q. bấn hết cả. Mưa
thì vẫn mưa... Lệnh là phải tiếp tục, không nhưng nhị gì hết. Rõ. Q.
rõ và quán triệt lâu rồi ấy chứ. Cái thế khó của “bên B” là vậy. “Bên
A” là “trên”, “bên B” là quân của “trên”. Đặc thù của những công
trình và địa điểm xây dựng thế này khá phức tạp. Ngoài chuyện
kinh tế của đơn vị ra còn thời gian, tiến độ và nhiều chuyện khó nói
khác. Q. lớn giọng át tiếng mưa: “Tiếp! Xe 1, xe 3 khơi rộng hố. Xe 5
lấy sâu”.
Cả dàn động cơ rùng rùng chuyển động. Mưa hình như dữ hơn.
Cái mũ bảo hộ không ngăn được nước mưa rát rạt. Nước lần theo cổ
áo mưa ngấm vào trong, theo gáy Q. Chảy xuống, chạy dọc sống
lưng, sũng cả lưng quần. Một cơn gió xoáy thốc, Q. thoáng gai
người. Cặp mắt kính cận bám nước mưa nhóa nhòa.
Bề mặt hố móng đã được mở đúng kích thước. Xe 5 rừ rừ tiến
lại cái hố đào dở. Nước dưới hố xâm xấp. Cái khối lúc nãy nhu nhú
lên một phần. Lần này khéo léo, cái cần gầu từ từ hạ xuống, luồn
chéo vào mé dưới của vật thể đó, chỗ đã bới ra một khe hở hẹp.
Nhích... nhích... két... kẹt... Rõ ràng khối đó có kim loại và rất nặng.
Khục. Cái gầu cắn kín răng. Tay gầu gồng lên, quặp chặt lấy khối vật
thể đó, bánh xích bấu nghiến vào mặt đất. Gân thái dương thợ lái
cuộn rần rật. Một... hai... ba... khự. Lắc đầu... Xe 1, xe 3 cũng tới gom
thêm tay gầu. Cái bới, cái đẩy. Mưa cứ bời bời...