TUYỂN TẬP TRUYỆN NGẮN ĐẶC SẮC - Trang 41

làm phiền ai”. Họ đã ly dị được hơn nửa năm. Cà Rốt và củ Hành
dần dà cũng quen cuộc sống chia đôi của bố mẹ.

Bố thì dễ rồi. Nhà bố thường mở cửa rộng, cà Rốt muốn lên lúc

nào cũng được. Nhưng con bé không dám. Mẹ khe khắt lắm.

Một lần thấy cà Rốt lên nhà với bố, mẹ giận dữ quát ầm lên. Cà

Rốt phải lủi thủi đi về trước ánh mắt buồn rầu của bố. Từ đó, nhà
mẹ luôn đóng cửa. Cà Rốt và củ Hành chỉ còn gặp nhau lúc đi nhà
trẻ.

Cũng may là mẹ không đổi trường. Chứ nếu mẹ đổi, hai chị em

sẽ lâm vào hoàn cảnh “gần nhà xa ngõ” cho xem.

Thường lệ, bố đưa củ Hành đi học muộn, nhưng luôn đón sớm

nửa giờ. Bố xin cô giáo được gặp cà Rốt. Ban đầu cô giáo cũng lúng
túng, khó xử vì như thế là sai quy định của trường. Nhưng nhìn ánh
mắt van nài của bố, cô thấy tội.

Cô bảo: “Anh đừng gặp cháu lâu quá. Mười lăm phút được rồi”.

Bố mừng rỡ, vâng dạ rối rít. Thế là hai bố con được gặp nhau trò
chuyện mỗi ngày. Bố hay hỏi cà Rốt: “Mẹ có khỏe không? Tối mẹ có
thức khuya không? Mẹ có hay khóc không?”. Rồi bố xoa nắn chân
tay, ôm cà Rốt vào lòng, hôn lên đôi má bầu bĩnh của con mà nước
mắt ứa ra.

Bố dặn: “Đừng cho mẹ biết bố hay gặp con nhé”. Bố không dặn,

cà Rốt cũng giấu kín. Dại gì nói ra cho mẹ cấm nhỉ? Nó còn dặn
ngược lại bố: “Bố nhớ đón củ Hành trước khi mẹ đón con nhé. Để
mẹ đừng thấy bố con mình gặp nhau”.

Bố lại chảy nước mắt. Chỉ mới nửa năm mà cà Rốt đã “bà cụ

non” như thế rồi sao? Bố hối hận quá.

... Trưa hôm ấy, đột nhiên bố nhìn thấy mẹ ở ngã tư đường. Mẹ

đang đứng mặc cả để mua trái cây, không nhìn thấy bố.

Gương mặt mẹ trắng trẻo, ửng hồng dưới nắng. Chiếc áo màu

tím và bờ vai quen thuộc làm lòng bố nhói đau. Lập tức, bố chạy xe
lên vỉa hè, tấp vào sau một gốc cây, âm thầm nhìn mẹ. Khi mẹ đi rồi,
bố vẫn đứng lặng nhìn theo đốm màu tím nhỏ dần rồi khuất hẳn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.