TUYỂN TẬP TRUYỆN NGẮN LỖ TẤN - Trang 121

Bà ta vẫn nằm phục dưới đất, anh xe cũng vừa dừng lại. Tôi đoán bà ta

chẳng bị thương tích gì, vả có cũng không trông thấy. Tôi trách anh xe đến
đa sự, tự chuốc lấy việc lôi thôi vào mình làm tôi phải đi trễ.

Tôi nói:

- Không việc gì đâu mà! Kéo đi thôi!

Anh xe chẳng để ý lời tôi nói, hoặc giả không nghe thấy chăng, cứ đặt

xe xuống, đi lại dìu bà kia dậy, đỡ lấy cánh tay cho bà ta đứng vững, rồi
hỏi:

- Có làm sao không?

- Ngã đau lắm.

Tôi nghĩ bụng: "Chính mắt tôi trông thấy bà ngã dần dần xuống kia

mà, làm sao lại có thể đau được! Chỉ được cái làm bộ thôi. Thật đáng ghét.
Còn anh, cũng đa sự, tự chuốc lấy phiền não vào thân, bây giờ mặc kệ anh,
anh xoay xở lấy".

Anh xe nghe bà kia nói như thế, nhưng không chần chừ tí nào, vẫn đỡ

lấy cánh tay bà ta, dìu đi từng bước một về phía trước. Tôi hơi lấy làm ngạc
nhiên, vội nhìn về phía trước. Thì ra, phía trước là một cái đồn cảnh sát.
Sau trận gió lớn, không thấy ai đứng gác ở ngoài. Chính anh xe đang dìu bà
đi tới cổng cái đồn ấy.

Lúc bấy giờ, tôi vụt có một cảm giác rất lạ: cái bóng anh xe, người đầy

cát bụi kia, nhìn từ phía sau, bỗng to dần ra. Anh càng bước tới, cái bóng
càng to thêm, phải ngước lên mới nhìn thấy được, và dần dần cơ hồ biến
thành một sức nặng đè lên người tôi đến nỗi làm cho cái "thằng tôi nhỏ
nhen", che giấu dưới lần áo da, như muốn lòi ra ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.