TUYỂN TẬP TRUYỆN NGẮN LỖ TẤN - Trang 122

Sức sống của tôi lúc đó chừng như ngừng trệ lại. Tôi cứ ngồi lì trên xe

không nhúc nhích, cũng không suy nghĩ, cho đến khi thấy một người cảnh
sát từ trong đồn đi ra, mới bước xuống.

Người cảnh sát đến gần nói:

- Ông thuê xe khác mà đi. Anh xe này không kéo được cho ông nữa.

Không nghĩ ngợi, tôi lấy một nắm xu trong túi áo ngoài đưa cho người

cảnh sát, nói:

- Bác đưa lại cho anh xe hộ tôi!

Gió lặng hẳn. Đường vẫn vắng. Tôi vừa đi vừa nghĩ, nhưng hình như

lại sợ không dám nghĩ đến con người tôi. Thôi thì hẵng tạm không nói đến
việc xảy ra vừa rồi, nhưng cái nắm xu kia là có ý nghĩa gì? Thưởng cho anh
ta phải không? Tôi mà còn xứng đáng để thưởng cho một người như anh xe
kia ư? Tôi không thể tự trả lời được.

Mẩu chuyện này, đến bây giờ, tôi thường thường vẫn nhớ tới, và do

đó, cảm thấy đau khổ vô cùng và cố gắng suy nghĩ về con người tôi. Mấy
năm lại đây, bao nhiêu chuyện văn trị võ công (2)tôi đều quên hết, như đã
quên những câu "Tử viết thi vân" hồi còn nhỏ. Duy có mẩu chuyện nhỏ này
cứ hiện lên trước mắt, có lúc còn rất rõ ràng, khiến tôi hết sức xấu hổ, thúc
giục tôi phải tự sửa mình, và cũng làm cho tôi càng thêm can đảm, càng
thêm hy vọng.

Tháng 7 năm 1920

-----

(2)Tức những chuyện quốc gia đại sự (N.D).

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.