Trong ký ức của AQ thật chưa bao giờ có một chuyện nhục nhã như
thế. Số là đối với Vương râu xồm quai nón kia, AQ cười nó thì có, chứ
chưa bao giờ nó lại dám cười AQ? Nói gì đến chuyện đấm đá! Thế mà lần
này... nó dám thượng cẳng chân hạ cẳng tay, ai ngờ như thế được! Chẳng lẽ
lại đúng như người ta nói: vì đức Hoàng đế sắp bỏ khoa thi, không cần lấy
tú tài cử nhân nữa, do đó mà thanh thế họ Triệu nhà mình từ nay kém oai
đi. Có thế chúng nó mới dám xem thường xem khinh mình ra mặt.
AQ đứng ngơ ngác chả hiểu thế nào cả.
Đằng xa có người đi tới. Thì chính là kẻ thù của AQ. Hắn là đứa mà
AQ xưa nay vẫn ghét đứt mắt đi được. Ấy là thằng con cả Cụ Cố nhà họ
Tiền. Trước đây, hắn có lên học trường Tây trên tỉnh, rồi không biết thế nào
lại tuốt sang Nhật. Vừa năm sau, hắn về nhà, cặp giò cứ ngay đơ ra (8), cái
đuôi sam cũng biến đâu mất. Mẹ hắn khóc bù lu bù loa mấy mươi bận, rồi
vợ hắn cũng nhảy xuống giếng định tự tử ba lần liền. Về sau, mụ mẹ hắn đi
đâu cũng nói: "Cái đuôi sam kia là bị một bọn côn đồ phục rượu cho say rồi
cắt mất đi đấy! Lẽ ra cháu nó có thể làm quan to rồi kia... Nhưng bây giờ
thì đành phải chờ cho tóc dài trở lại đã rồi mới nói chuyện ấy." Nhưng AQ
không chịu tin như vậy, cứ gọi cậu cả nhà họ Tiền là "thằng Tây giả", là
"Hán gian", hễ thấy mặt là chửi thầm trong bụng.
Điều mà AQ ghét cay ghét đắng là cái đuôi sam giả của hắn. Đến cái
đuôi sam mà cũng giả nốt thì còn gì là nhân cách? Thế mà vợ con hắn
không biết đường nhảy xuống giếng một lần thứ tư nữa cho chết quách đi,
thì thứ đàn bà ấy quyết không phải là hạng người chính đính!...(9)
-----
(8) Cách nói của người thôn quê chế giễu những người mặc âu phục.
(9) Đây là tư tưởng phong kiến về người phụ nữ mà AQ chịu ảnh
hưởng của giai cấp thống trị.