TUYỂN TẬP TRUYỆN NGẮN LỖ TẤN - Trang 276

- Hi hi...

Hình như có ai cười trộm ở đâu đây.

Tức thì Cao phu tử thấy mặt mình nóng bừng bừng. Ông ta vội vàng

nhìn vào sách, thấy mình nói cũng không sai; trên sách quả in rõ mấy chữ
"Đông Tấn thiên an" (9). Đối diện mình vẫn là mái tóc lồng phồng choán
nửa gian phòng, không thấy động tĩnh gì khác. Ông ta đoán là vì mình nghi
ngờ nên nghe như thế, chứ kỳ thực chẳng có ai cười cả. Thế rồi, ông ta định
thần lại, chăm chú nhìn vào sách, thong thả giảng tiếp. Lúc đầu, tai ông ta
còn nghe rõ những điều miệng ông ta nói, nhưng dần dần thì không nghe rõ
nữa, thậm chí không biết mình đang nói gì. Đến khi ông ta đang phát triển
đoạn nói về "mưu đồ to lớn của Thạch Lặc" thì ông ta nghe có tiếng cười
sằng sặc.

-----

(9) Nhà Đông Tấn dời đô xuống Giang Nam.

Không giữ được, ông ta nhìn xuống phía học sinh. Tình hình khác hẳn

lúc đầu. Nửa gian phòng toàn thấy con mắt là con mắt. Lại có rất nhiều
hình tam giác cạnh đều, xinh xắn. Giữa những hình tam giác đó, có hai lỗ
mũi, tất cả kết thành một cái biển sâu thẳm, chuyển động, cứ trào lên, lấp
lánh, dồn về phía ánh mắt ông ta. Nhưng khi ông ta liếc lên nhìn thì bỗng
lại biến đâu mất cả và trở thành những mái tóc lồng phồng chiếm nửa gian
phòng.

Ông ta lại vội vàng cúi đầu xuống, không dám rời mắt khỏi cuốn sách

giáo khoa nữa, bất đẵc dĩ lắm mới ngước mắt lên nhìn trần nhà. Trần nhà
trát xi măng, quét vôi trắng, nay đã ngả sang màu vàng. Ở chính giữa có vẽ
một đường vòng tròn, nhưng cái vòng tròn này bỗng trở thành sinh động,
khi mở rộng ra, khi thu nhỏ lại; làm cho con mắt ông ta hoa lên. Ông ta
nghĩ bụng: nếu mình lại nhìn xuống thì thế nào cũng không tránh được cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.