TUYỂN TẬP TRUYỆN NGẮN LỖ TẤN - Trang 304

- Ai... ai mất đấy ạ?

Thật ra tôi cũng đã đại khái đoán ra rồi, nhưng vẫn cứ hỏi:

- Cụ lớn Thụy. Ngài mất từ hôm qua.

Tôi nhìn xung quanh. Phòng khách tối om. Hình như chỉ có một ngọn

đèn. Ở nhà giữa lại treo một bức màn tang trắng. Có mấy đứa trẻ xúm nhau
ở nhà ngoài. Đó là bọn thằng Lương lớn, Lương bé.

Bà nội thằng Lương đi lên trước, đưa tay chỉ cho tôi, nói:

- Ngài nằm ở đây này. Sau khi ngài ăn mừng xong, tôi để cả gian giữa

nhà cho ngài thuê. Bây giờ ngài nằm ở đấy.

Bức màn tang trơ trụi, không treo gì cả. Phía trước có một cái bàn dài,

và một chiếc bàn vuông, trên chiếc bàn vuông bày mươi đĩa thức ăn và
cơm. Tôi vừa bước vào, bỗng có hai người mặc áo tang ra cản lại, mắt như
mắt cá chết trôi, trợn lên lộ vẻ kinh ngạc và ngờ vực, nhìn chòng chọc vào
tôi. Tôi vội vàng nói rõ mối quan hệ giữa tôi và anh Liên Thù. Bà nội thằng
Lương cũng đứng ra làm chứng cho. Bấy giờ họ mới dần buông tay ra và
không nhìn tôi như trước nữa, mặc nhiên để tôi đi đến nghiêng mình trước
linh sàng.

Tôi vừa nghiêng mình một cái, bỗng có người nào ngồi dưới đất khóc

hu hu... Định thần lại thì thấy một đứa bé hơn mười tuổi, phủ phục trên
chiếc nệm rơm, cũng mặc áo tang, đầu cạo nhẵn thín, đội chiếc mũ bện
bằng gai to tướng.

Trò chuyện với hai người nọ, mới biết một người là anh em họ với

Liên Thù, kể là người bà con gần nhất với anh. Người kia là cháu họ xa.
Tôi xin được vào nhìn mặt người bạn cũ lần chót. Họ hết sức ngăn cản nói
là "không dám". Sau nói mãi, họ mới nghe và chịu vén bức màn tang lên
cho nhìn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.