chẽn bông cũng bán rồi. Bây giờ còn một cái quần, chả nhẽ cũng cởi nốt đi
hay sao? Còn như cái manh áo kép rách kia thì đem biếu người ta đóng gót
dép họa có kẻ lấy, chứ đem bán thì một đồng xu cũng chả đắt! Đã nhiều
phen, AQ cũng ước ao bắt được một chuỗi tiền con nhà ai đánh rơi giữa
đường, nhưng chưa hề thấy chuỗi nào cả. Cũng lại nhiều phen, cố nhìn kỹ
cả bốn góc nhà y ở, may có thấy gì chăng, nhưng bốn góc nhà vẫn trống
không, có gì đâu! AQ bèn quyết chí đi kiếm ăn vậy.
Trên con đường làng, AQ lang thang đi kiếm ăn. Y nhìn thấy những
quán rượu, những hàng quà, hàng bánh xưa nay vẫn quen. Nhưng y đều
lảng đi qua, không những không dừng chân lại mà cũng không có ý thèm
thuồng gì cả. Điều AQ ước ao bây giờ không phải những thức đó. Y ước ao
những gì, chính y cũng không rõ.
Làng Mùi vốn là một làng bé nhỏ, đi chả mấy chốc là cùng làng.
Trước làng có nhiều ruộng sâu, trông toàn một màu xanh mướt của mạ non.
Giữa đồng, một vài chấm đen đen, tròn tròn có vẻ sinh động: ấy là mấy chú
nông phu đang cặm cụi làm việc. Nhưng AQ bụng đâu nghĩ đến việc
thưởng thức cái cảnh vui vẻ đó của đồng quê. Y cứ cúi đầu rảo bước. Y
cảm thấy đó không dính dáng gì với việc y đi kiếm ăn cả. Một lát sau, y
đến chùa Tĩnh Tu.
Xung quanh chùa cũng có một cánh đồng sâu. Mấy bức tường quét vôi
trắng nổi hẳn lên giữa cánh đồng xanh thẳm. Đám đất mé sau nhà chùa, gần
bức tường đất thấp, là một vườn rau. AQ do dự một lúc, nhìn quanh nhìn
quẩn một lúc, không thấy một ai qua lại. Y trèo lên tường, níu lấy cành hà
thủ ô. Đất sét đầu tường lác đác rã xuống. Chân y cũng run lập cập. Cuối
cùng, y vớ được một cành dâu, phóc ngay vào trong vườn. Trong chùa, góc
này rất là sầm uất. Chỉ hiềm một điều ở đây không có rượu, không có bánh
bao, không có một thức gì "nhai được" tất cả. Gần bức tường phía Tây, có
một lùm tre, dưới lùm tre có nhiều búp măng, khốn nỗi bấy nhiêu măng lại
toàn là măng chưa nấu. Còn mấy luống rau thì thứ đã kết hạt, thứ đương