TUYỂN TẬP TRUYỆN NGẮN LỖ TẤN - Trang 97

- Rồi què chân.

- Què chân rồi thế nào nữa?

- Thế nào, ai biết được. Có lẽ chết rồi cũng nên.

Ông chủ quán không nói nữa, cứ ngồi thong thả tính tiền.

Tết Trung thu qua. Gió thu càng ngày càng lạnh, xem chừng gần sang

đông. Tôi suốt ngày đứng cạnh lò cũng phải mặc áo bông. Một buổi chiều,
quán rượu vắng khách. Tôi đang ngồi, mắt lim dim, bỗng nghe có tiếng ai
gọi:

- Hâm cho một bát rượu nhé!

Tiếng nói nhỏ nhưng nghe quen lắm. Nhìn chẳng thấy một ai cả. Đứng

dậy nhòm ra thì ra là bác Khổng Ất Kỷ đang ngồi trệt dưới quầy, ngay chỗ
bậc cửa. Mặt bác ta đen sạm, võ vàng, trông không ra hồn người. Bác ta
mặc một chiếc áo kép rách, ngồi xếp bằng hai chân, dưới lót một tấm bao
lác có hai dây thừng bằng rơm treo ở vai. Bác ta nhìn thấy tôi lại nói:

- Hâm cho một bát rượu!

Ông chủ quán cũng thò đầu ra nhìn và lên tiếng:

- Khổng Ất Kỷ đấy à? Còn nợ mười chín đồng trinh đấy nhé!

Bác ta ngửng mặt lên có vẻ tiều tụy:

- Món ấy... lần sau sẽ hay. Bây giờ, có tiền mặt. Rượu ngon đấy nhé!

Ông chủ quán vẫn như mọi lần, nhìn bác ta cười:

- Lại xoáy của ai cái gì rồi?

Nhưng lần này, bác ta không chối hẳn, chỉ nói một câu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.