- Ông nội ăn! Thịt để cả tuần ông vẫn ăn được! Ông mà biết em cho
chó ăn thì ông sẽ chửi em, chửi cả con chó!
Suốt bữa cơm tối, ông nội hắn nhìn nàng với ánh mắt gườm gườm, soi
mói, nhưng may sao cuối cùng cũng không có sự cố gì xảy ra. Ăn cơm
xong, đang ngồi uống nước với cả nhà thì hắn thấy nàng thập thò sau cửa,
tay vẫy vẫy ý muốn gọi hắn ra ngoài. Hắn lẳng lặng lẻn ra...
- Gì vậy em?
- Nhà vệ sinh đâu anh? Em đau bụng quá!
- Ở góc vườn ý! Em đi ra chỗ đống rơm, rồi cắt qua vườn mía, men
dọc theo bờ ao, đi qua chuồng trâu, đến khóm dâu um tùm là tới!
- Trời tối quá! Em sợ ma! Anh đưa em đi!
Thấy nàng có vẻ sợ thật sự, hắn thương hại và đành tặc lưỡi chiều theo
ý nàng. Nhưng vừa toan bước thì hắn và nàng bỗng giật nảy mình khi thấy
ông nội hắn đã đứng bên cạnh từ lúc nào...
- Đàn bà về làm dâu nhà này thì phải tháo vát, đảm đang, biết làm mọi
việc, chứ đến việc đi ỉa cũng phải người đưa đi thì vứt! Vứt luôn!
Đương nhiên là hắn không dám đưa nàng đi nữa mà lầm lũi theo ông
vào nhà, còn nàng thì một mình lặng lẽ đi ra chỗ đống rơm, rồi âm thầm cắt
qua vườn mía, theo đúng những gì hắn vừa chỉ dẫn...
Hôm sau, khi bữa sáng đã dọn ra sẵn sàng, đúng lúc cả nhà chuẩn bị
đưa bát lên mồm thì ông nội hắn cất giọng đầy nghiêm trọng:
- Đứa nào ỉa bậy ở vườn mía vậy?
Cả nhà nhìn nhau ngơ ngác, còn nàng thì tái mặt cúi gằm. Hắn thấy
vậy thì phải lên tiếng đỡ cho nàng: