núi ấy là hắn lại dằn được lòng lại và bỏ qua cho anh tất cả. Bởi đúng như
anh hắn vẫn thường nói, rằng cha mẹ chỉ có công sinh thành và nuôi dưỡng
hắn thôi, còn anh hắn mới chính là người mang đến cho hắn cuộc sống này.
Nếu không có anh thì hôm ấy chắc hắn đã chết ngạt trong cái bao cao su,
rồi bị vứt chỏng chơ ngoài bãi rác, hoặc bị quẳng một phát ra sông, nổi lềnh
phềnh trên dòng nước mênh mông".
~~~~~~~~~~~***~~~~~~~~~~~
THƯƠNG BỐ
Sau một hồi rung lên phành phạch bởi con đường gồ ghề, lô nhô đá
gạch, chiếc xe khách đã dịu dàng trở lại. Giờ thì nó chạy rì rì, trên con
đường êm êm, mềm mại. Thế nhưng vợ hắn thì chưa yên, bởi hắn vẫn nghe
thấy tiếng mụ càu nhàu, lạu bạu bên tai:
- Bao nhiêu ngày thì không sao? Chọn đúng ngày rằm mà sinh sự! Mất
toi mấy con lợn!
Vợ chồng hắn đang trên xe về quê thăm bố. Bố hắn ốm liệt giường đã
mấy tháng nay rồi! Vợ và hắn làm ăn xa trên thành phố, bận túi bụi, nên
cũng ít về. Việc ăn uống, tắm rửa, vệ sinh của cụ thì đã có các chú, các
thím, các cô ở quê lo. Cũng có đợt hắn thấy ngại với các cô chú ấy quá nên
nói khéo vợ cố thu xếp công việc để về thăm thì vợ hắn gắt lên: "Lợn giết
rồi, về thì ai bán? Nghỉ một ngày là mất cả mớ tiền. Bố ở nhà đã có người
chăm rồi, mình về chỉ tổ vướng chân chứ ích gì?!".
Mà ngẫm, vợ hắn nói cũng đúng! Bố hắn giờ nằm liệt giường, nói
năng thều thào, nặng nhọc, về thì cũng chỉ nhìn nhau chứ có hàn huyên,
tâm sự được gì đâu?! Trong khi nghỉ một ngày bán hàng, mất tiền đã đành,
lại còn mất khách nữa! Họ tới hàng hắn, không thấy hắn bán thì họ phải
quay sang hàng bên cạnh. Mà sang hàng bên cạnh thì mấy con mụ đó sẽ
không bỏ lỡ thời cơ chèo kéo khách, nói xấu hắn. Nào là nhà đó toàn cân