- Tất nhiên là được!
Nói rồi, cụ nhấp hụm trà, mắt lim dim nhìn ra hồ sen xa xa, giọng ê a:
Trong đầm gì đẹp bằng em?
Vếu căng lấp ló áo xiêm phập phồng.
Đùi tròn, mu mẩy, mông cong
Mặc quần mà tưởng em không mặc gì!
- Hay! Hay thật!
Tôi vừa nói vừa vỗ tay bôm bốp tán thưởng! Lão già nghe vậy thì cười
khoái trá. Rồi lão lật đật đứng dậy cầm cái ấm trà đi vào trong lều, bảo là
chả mấy khi có bạn hợp giao cùng ngồi uống trà ngâm thơ, nên phải pha
loại trà hảo hạng. Trà này do chính tay lão ướp từ sen dưới hồ, rất công
phu, chỉ dùng để tiếp khách quý! Lúc này, tôi mới để ý thấy trong lều của
lão treo lủng lẳng rất nhiều những bộ áo yếm, váy đen, rồi cả coóc-sê, sơ lít
đủ màu sắc. Tôi thắc mắc thì lão giải thích rằng đó là đồ để cho thuê. Cái
hồ sen của lão tuy hẻo lánh, nhưng thỉnh thoảng vẫn có khách đến chụp
ảnh, nên lão kiêm luôn cả cho thuê quần áo để kiếm thêm thu nhập.
- Con tưởng chỉ cho thuê áo yếm và váy thôi, chứ coóc-sê và sơ lít thì
ai chả có, sao phải thuê ạ? - Tôi thắc mắc.
- Cậu chưa biết đó thôi! Nhiều người chụp chủ yếu để khoe nội y, vì
thế, cần phải thuê nội y đẹp, màu sắc sặc sỡ, bắt mắt và chuyên dụng!
- Chuyên dụng là sao ạ?
- À, tức là nó có tác dụng làm cho những cái nó che giấu bên trong
nhìn to lên gấp mấy lần, giống y như thật! Bình thường chỉ bằng quả chanh,
nhưng mặc vào sẽ như cái bát múc canh!