Phóng là thằng em cùng xóm trọ hồi sinh viên với tôi. Tôi nghĩ, bố mẹ
Phóng chắc đã phải trăn trở, nghiên cứu, nghiền ngẫm và xin ý kiến của rất
nhiều các thầy cúng, thầy nho, thầy đồ, thầy tướng số thì mới đặt được cho
nó cái tên hay đến thế! Một cái tên vừa mạnh mẽ, nam tính, vừa gợi hình,
gợi cảm, lại vừa lột tả được chân thực cái trạng thái thăng hoa tột đỉnh, đầy
đam mê, khao khát của loài người (và của cả một số loài súc vật).
Thằng Phóng người nhỏ thó, loắt choắt như con chuột nhắt. Từ đầu
đến chân nó, mọi thứ đều toát lên vẻ già nua, duy chỉ có mấy sợi râu tơ lún
phún phun ra từ cái cằm mum múp của nó là khiến cho người ta liên tưởng
được tới sự trẻ trung, mà là sự trẻ trung của mấy em gái đương tuổi dậy thì.
Hom hem như con mèo đi kiết, nhưng rượu nó uống hàng lít. Nó có
cái tật là không uống thì thôi, nhưng đã uống thì uống tới bến, uống đến
say, chứ không bao giờ uống kiểu giữ kẽ, cầm chừng (nói là "không uống
thì thôi" cho hào hùng, chứ kỳ thực suốt mấy năm quen nó, tôi thấy có
đúng một lần nó chê rượu: đấy là hôm nó bị đau răng, sưng húp má, mồm
không há ra được, uống sữa còn phải dùng xilanh hút rồi lách khéo qua khe
răng mà xịt vào, mà phải dùng xilanh cỡ nhỏ nhất - cái loại chuyên để tiêm
phòng dịch cho gà vịt).
Có lần, tôi cùng nó về Hà Nam dự đám ma ông nội thằng Việt - bạn
cùng xóm trọ. Lúc ăn cơm trưa, Phóng rót hai bát rượu đầy, một bát nó
cầm, một bát đưa cho Việt, bảo: "Cạn bát nhé! Thay cho lời chia buồn của
tao gửi tới gia đình mày!". Thằng Việt, không biết vì nể Phóng, hay vì đang
quá đau buồn, thương nhớ ông, mà cũng cầm bát lên nốc cạn. Xong, Phóng
lại rót thêm bát nữa, lại đưa cho thằng Việt, lại bảo: "Cạn bát nhé! Thay cho
nén nhang thơm chúc ông mày yên nghỉ nơi suối vàng!"...
Cứ thế, tôi không nhớ là thằng Phóng đã mời Việt bao nhiêu bát, với
bao nhiêu lý do chính đáng khác nữa, chỉ biết rằng lúc tàn cuộc, thằng
Phóng nằm luôn tại mâm, còn thằng Việt bò đi đâu không biết. Đến chiều,
lúc đưa ma, thằng Việt vẫn chưa hết say. Nó đi trước xe tang cầm vòng hoa