mà mắt vẫn cứ đờ đờ, chân lảo đảo, người xiêu vẹo, nhìn rất tội. Mấy bà
con xóm giềng thấy vậy thì trầm trồ khen ngợi: "Thằng đó nó thương ông
lắm! Chắc cả đêm qua nó không ngủ, quỳ bên quan tài ông, khóc hết nước
mắt, nên giờ mới kiệt sức và mệt mỏi đến thế!".
Lúc ra đến bãi tha ma, bà con quây tròn quanh cái huyệt đã được đào
sẵn để chuẩn bị đưa quan tài xuống. Thằng Việt cũng bon chen lách đám
đông, len vào nghiêng ngó, rồi chẳng hiểu loạng quạng, liêu xiêu kiểu gì
mà ngã lộn cổ xuống huyệt. Mọi người tưởng nó lưu luyến ông quá, muốn
đi theo ông thì mới ra sức lôi nó lên, vừa lôi vừa khuyên ngăn, an ủi: "Thôi
con ơi! Người chết cũng đã chết rồi! Con càng như vậy thì hương hồn ông
càng khó siêu thoát!".
Đó là rượu, còn thuốc lá, nó cũng là một con nghiện có số má. Mồm
nó lúc nào cũng khét lẹt, nghi ngút khói, như cái đít xe công nông đầu
ngang chở hàng quá tải đang leo dốc. Thế nhưng ai bảo nó là thằng nghiện
thuốc lá thì thằng Phóng cãi ngay, rằng: "Nghiện là phải hút suốt ngày, liên
tục, còn nó thì chỉ lúc nào rảnh nó mới hút". Tôi thấy nó cãi cũng đúng!
Chỉ có điều, với một thằng sinh viên xa nhà, không người yêu, không làm
thêm, thường xuyên trốn học như nó thì liệu có lúc nào không rảnh? Hay
nói một cách dễ hiểu hơn: nó rảnh suốt ngày!
Trong khi các phòng khác trong xóm đầy chuột, gián, và nhung nhúc
kiến, ruồi, thì riêng phòng thằng Phóng lại không có một mống nào. Lý do
vì sao thì chưa ai rõ, nhưng có giả thuyết cho rằng chúng đã chết vì ung thư
phổi, hoặc bỏ đi hết vì biết rằng nếu cứ ở phòng đó thì sớm muộn cũng chết
vì ung thư phổi. Có lần, cả xóm xúm vào, dẫn ra những tác hại, hậu quả của
thuốc lá, rồi khuyên nó nên bỏ. Nó ngồi nghe rất chăm chú với vẻ rất tiếp
thu. Sáng hôm sau, vừa ngủ dậy, nó đã chạy sang phòng tôi, khoe:
- Nhờ sự giảng giải, phân tích của mọi người, em đã hiểu ra, và đã bỏ
được thuốc lá rồi anh ạ!